Lâu Tử Nguyệt mở mắt, dõi mắt nhìn theo, lòng hơi run sợ. Đây không phải là hỉ đường thì là cái gì chứ? Hơn nữa lại còn là hôn lễ phiên bản sơn trại.Nàng giống như bước đến Thủy Liêm Động ở Hoa Quả Sơn vậy, bốn phía nước không ngừng chảy, vang lên ào ào, hợp thành một bản nhạc. Bên trong động rộng rãi, ước chừng mấy trăm mét.Hàng trăm chiếc bàn đá, hàng nghìn chiếc ghế đá được xếp theo thứ tự thành một bữa tiệc lưu thủy. Trên bàn có giỏ trái cây, trong giỏ có đủ các loại trái cây. Tất cả cách bài trí đều giống hệt như trong hôn lễ, không khác gì cảnh tượng mở tiệc chiêu đãi khách. Hai người giẫm lên thảm đỏ, tấm thảm dài ba trăm mét, Lâu Tử Nguyệt và Bách Lý Hạo Thần cùng lúc hướng ánh mắt về phía trước, phía trước đặt một ngai vàng bằng đá, một nam tử ngồi ở trên đó.Người này khoảng ba mươi tuổi, mái tóc bạch kim lòa xòa trên vai như thác. Đôi đồng tử giống như thủy ngân nguy hiểm chết người, ngũ quan như tượng tạc, hàng lông mày nghiêm nghị, bờ môi mỏng lạnh lùng, không cần nộ nạt mà vẫn có thể thị uy, khí chất thâm sâu khó lường.Đánh không lại... Ba chữ này đồng thời xuất hiện trong đầu họ, dù cho hai người họ có ra tay cùng lúc cũng chẳng thể nào đánh bại người kia.- Ngươi là hậu bối của A Nhân?Giọng nói mạnh mẽ vang lên, ông ta nhìn về phía Bách Lý Hạo Thần, chỉ vô tình thị uy mà cũng dọa Lâu Tử Nguyệt sợ chết khiếp, suýt chút nữa ói máu, nàng sợ hãi che ngực nhìn về phía người đó.Bách Lý Hạo Thần vung nhẹ tay áo, một luồng ánh sáng hình cầu màu lục phát ra, bao quanh bảo vệ Lâu Tử Nguyệt, hắn tiến lên trước một bước, chắn toàn bộ tầm nhìn của Lâu Tử Nguyệt, cười nhạt hỏi người đó:- A Nhân là ai? Và ngươi là ai?Lâu Tử Nguyệt hơi hoảng hốt vì một loạt động tác vừa rồi, trước đây cũng có một người bảo vệ nàng như thế, nhưng thời gian trôi đi, cảnh vật cũng chuyển dời, không biết là hận nhiều hơn hay thương nhiều hơn nữa.Nam tử tóc bạch kim không hề chịu thua:- Ta là Hồ vương, đệ nhất đại tướng Ngân Thiều. A Nhân là sư muội của ta, cũng là công chúa của Hồ tộc. Năm ngón tay Bách Lý Hạo Thần nắm chặt, cơ hồ để lộ tâm trạng lo lắng, lạnh lùng nói:- Hồ tộc thì có liên quan gì đến ta?Ngân Thiều tức giận, đập vỡ chiếc bàn bằng đá trước mặt, mảnh vụn văng tứ tung, rượu bắn tung tóe.- Đồ bán yêu ngu xuẩn! Đến ngay cả thân thế đời thứ bao nhiêu cũng không biết?- Bán yêu?Bách Lý Hạo Thần nhắc lại, lạnh lùng cười khinh miệt.- Hừ! Lão yêu nhà ngươi nói năng hàm hồ cái gì vậy? Ta là Thần vương của Bách Lý đế quốc, không hề có chút liên quan đến lão yêu ma nhà ngươi. Chẳng lẽ ngươi bị nhốt trong Địa cung lâu nay, vì muốn thoát ra ngoài nên mới đi lừa gạt ư?Ngân Thiều thấy hắn tràn ngập sát khí thì trầm mặc một chút, bỗng nhiên nhìn thấy thanh đao trong tay Bách Lý Hạo Thần, ánh mắt kinh ngạc: - Bổn tọa hỏi ngươi, thanh đao trong tay ngươi từ đâu mà có?- Là mẫu phi cho ta.- Mẫu phi ngươi là ai?- Liên quan gì đến ngươi?Nét mặt Ngân Thiều lộ vẻ tinh tế, nói:- Thanh đao trong tay ngươi có tên là Yêu Nguyệt Đao, là bảo vật thượng cổ lưu truyền lại, cả Hồ Yêu tộc chỉ có một cái. A Nhân nhà ta thích nó nhất, chưa bao giờ để nó rời khỏi người. Nếu như ngươi không phải là máu mủ ruột già của muội ấy, với tính khí của muội ấy làm sao có thể đưa cho một người phàm tục như ngươi?Sắc mặt Bách Lý Hạo Thần nhất thời biến hóa, hắn liên kết tất cả những sự việc đã xảy ra, vô số mảnh vụn ghép lại với nhau, cơ hồ chỉ có một đáp án như vậy, nhưng hắn lại không chịu tin.Ngân Thiều ngồi trên ngai vàng, phất nhẹ y phục vốn chẳng hề có tí bụi nào, tiếp tục nói:- Yêu khí trong cơ thể ngươi sắp không áp chế được rồi, không lâu nữa sẽ hiện hình thân phận thật sự. Ngươi sẽ không thể ở lại nhân gian nữa, hiện giờ bổn tọa có thể giúp ngươi, khiến ngươi hoàn toàn thức tỉnh.Lâu Tử Nguyệt vốn dĩ rất sợ hãi, nhưng sau khi thấy quá trình biến hình thành Kỳ Lân của Tử Tịch thì giờ đây cũng chỉ có thể bình tĩnh mà đối mặt. Có điều, hai tay nàng khoanh trước ngực, hỏi Kiêu Dạ với sự mất bình tĩnh một cách kì lạ:“Có phải ngươi đã biết từ lâu rồi đúng không?”“Chủ nhân, nếu nói trước cho ngươi biết, chẳng phải là chẳng còn gì hay ho hay sao? Người và yêu là hai thế giới khác nhau, ngươi hãy cẩn thận một chút.”“Khẩu vị ta không nặng đến vậy!”Lâu Tử Nguyệt hừ một tiếng.Nói là như vậy, nhưng nàng vẫn lo lắng Bách Lý Hạo Thần sẽ không chịu nổi sự thật này.Bỗng nhiên, Lâu Tử Nguyệt và Ngân Thiều cùng lúc ngẩn ra.- Ha ha ha ha! Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!Chỉ thấy Bách Lý Hạo Thần cười lớn ba tiếng, cười tới mức mặt nước cũng ngừng chuyển động, giỏ trái cây trên bàn đá cũng lắc lư, hoa quả rơi xuống đất, nước trong ly trà và lá trà văng tứ tung, phá vỡ không khí của hôn lễ.Vẻ mặt đấu tranh dữ dội, gần như dữ tợn, mặt đỏ tía tai, hay tay nắm chặt thành quyền, Yêu Đao nhuộm thành vô số lục quang. Lúc này Lâu Tử Nguyệt mới hiểu ra, xanh lục chính là màu của yêu khí.- Chẳng trách, chẳng trách từ nhỏ phụ hoàng đã không thích ta.- Chẳng trách ta lại hiểu được tiếng của Hồ yêu.- Chẳng trách mẫu phi chưa bao giờ nhắc đến mẫu thân của ta...- Chẳng trách mẫu phi nói không được để người khác nhìn thấy mắt của ta.- Chẳng trách...Từ nhỏ Thần vương đã bị thiếu thốn tình thân, nghèo nàn ân nghĩa, bị xúc phạm, bị cô lập, hóa ra là vì mẫu thân hắn là một Hồ yêu, phụ hoàng chẳng nói chẳng rằng, giấu nhẹm hắn. Đến tận ngày hôm nay, mẫu phi mới đưa cho hắn một thanh Yêu Đao, bảo hắn đi tìm câu trả lời.Trong lúc hắn đang cực kì mông lung, không có sự giúp đỡ, cũng không tìm ra cách trốn thoát thì bỗng nhiên một vòng tay mềm mại ôm chặt lấy hắn, ngón tay lạnh lẽo lau đi giọt nước mắt đang rơi của hắn, giọng nói dịu dàng cưng chiều vang lên bên tai:- Hạo Thần, mọi chuyện đều là quá khứ rồi, ngươi phải kiên cường lên, chúng ta cùng nhau đối mặt với sự thực.Giọng nói ấy giống hệt với lần đầu hắn nghe nàng nói, trong sự lạnh lùng đó lại ẩn chứa một tia ấm áp. Cảm giác ấy giống như tảng băng đột nhiên bị phá vỡ, cuồn cuộn như nước mùa xuân chảy vào tim hắn.Hắn điên cuồng ôm lấy nàng, như muốn hòa vào thân thể nàng, nghẹn ngào lẩm bẩm:- Được...Rốt cuộc Bách Lý Hạo Thần cũng hiểu ra vì sao mẫu phi lại nói với hắn, ở thời khắc này, không có bà ấy ở bên thì sẽ có nữ nhân khác an ủi hắn...Mà người đó, chính là chân mệnh thiên nữ của cuộc đời hắn.Lúc hai người đang xúc động thì đột nhiên một luồng hồ quang màu bạc xẹt qua, không nể tình chia cắt hai người họ. Cánh tay Lâu Tử Nguyệt bị luồng điện xém qua, phát ra âm thanh tí tách vang dội, trong lòng kinh sợ. Không đợi đến lúc nàng kịp hành động, hai tay đã bị trói lại, cả người đều bị đóng trên giá thập tự.- Nguyệt!Bách Lý Hạo Thần vội vã định lao tới nhưng lại phát hiện bản thân bị áp chế, cả người mềm nhũn, không có một tí sức lực nào, sau mấy lần giãy giụa thì ngã xuống đất - Bịch. Hắn nằm dưới đất, muốn dậy cũng không bò dậy nổi.Thấy Lâu Tử Nguyệt bị trói, gân xanh nổi lên khắp mặt, hắn hét lớn:- Ngân Thiều! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Có gì thì cứ nhằm vào ta, mau thả nàng ấy ra!Sau một hồi giãy giụa không có kết quả, nàng quyết định ngoan ngoãn không động đấy, dáng vẻ để mặc ngươi muốn làm gì thì làm:- Hạo Thần, ta không sao.- Tin ta, ta nhất định sẽ cứu nàng.Tử Nguyệt gật đầu, máu từ chỗ dây thừng trào ra, đúng chỗ lúc nãy nàng vùng vẫy, sợi dây càng siết càng chặt...“Đây là Khốn Tiên Thằng, tốt nhất là ngươi đừng động đậy.” Kiêu Dạ nhắc nhở.Nam tử tóc bạch kim quan sát hết thảy mọi chuyện.Hồ vương bỗng nhiên di chuyển tới gần hai người, nhìn thì có vẻ xa nhưng kì thực lại gần trong gang tấc, như cười như không nói với Bách Lý Hạo Thần đang trong bộ dạng thảm hại:- Năm đó mẫu thân ngươi đã phong ấn ta ở nơi Địa cung này, mười tám năm nay, bổn tọa luôn luôn nghĩ làm sao mới có thể trả thù người đàn bà không coi ai ra gì như ả ta.Lâu Tử Nguyệt quay cuồng một hồi, hóa ra hắn bị Hồ yêu tên A Nhân phong ấn ở nơi này! Há chẳng phải hắn ta sẽ hận Hạo Thần đến chết sao?Ngân Thiều chậm rãi bước xuống, khom người, cướp lấy Yêu Đao từ trong tay Bách Lý Hạo Thần, hắn ta lè cái lưỡi dài hồng phấn, nhẹ nhàng liếm lưỡi đao, nước miếng chảy xuống, gần như si mê:- Ngươi không nghĩ tới đúng không? Thanh đao này chính là bảo vật giúp ta tháo bỏ phong ấn, ta vẫn nên đa tạ vì ngươi đã trả tự do cho ta.