Lâu Xuân Cầm ngẩng đầu lên, khóe miệng vẫn còn vết máu, nhìn thấy Lâu Tử Nguyệt liền thay đổi vẻ phách lối thường ngày, vội vàng quỳ xuống đất xin tha mạng:

- Cầu xin muội hãy tha cho ta! Dù cho ta có làm trâu làm ngựa thì cũng nhất định báo đáp ân tình này cho muội. Trước đây là ta sai, dù muội có đánh ta, có mắng ta, ta cũng nguyện lòng, nhưng cầu xin muội hãy tha cho ta cái mạng này!

Thấy Lâu Tử Nguyệt lạnh lùng không nói, nàng ta liền khóc rống lên, dập đầu như giã tỏi:

- Cầu xin muội! Muội muội tốt của ta! Mọi lỗi lầm đều là do ta, ta không nên đối xử như vậy với muội...

- Câm miệng!

Lâu Tử Nguyệt lạnh lùng nói. Cả người Lâu Xuân Cầm run lên, không dám hé răng nửa lời. Nàng ta sợ hãi nhìn Lâu Tử Nguyệt, khi tầm mắt quét đến Bách Lý Hạo Thần thì toàn thân run lên cầm cập.

Lâu Tử Nguyệt thấy vậy liền quay sang hỏi Bách Lý Hạo Thần:

- Chuyện gì đã xảy ra vậy?

- Lâu Xuân Cầm đã nhìn thấy toàn bộ quá trình chúng ta phá kiếm trận, vì vậy nàng ta nhất định phải chết.

Bách Lý Hạo Thần nói ra những lời vô tình khiến người ta kinh sợ. Mặc dù Lâu Tử Nguyệt cũng không phản đối cách giải quyết này, nhưng nhất thời nàng vẫn chưa thể tiếp nhận sự thay đổi quá nhanh này của hắn.

Nghe vậy, Lâu Xuân Cầm run rẩy sợ hãi, muốn khóc cũng không dám khóc, giống như một con chó đáng thương vậy.

Bách Lý Hạo Thần nói với Lâu Tử Nguyệt:

- Ả ta là tỷ tỷ của nàng, thế nên ta sẽ cho ả một cơ hội, nếu nàng muốn tha mạng cho ả thì ta cũng sẽ không lấy mạng của ả ta.

Lâu Tử Nguyệt lộ vẻ xúc động. Người chết thì không thể nói chuyện, Bách Lý Hạo Thần chịu nhượng bộ như vậy thực sự là đã đặt nàng ở vị trí rất quan trọng rồi. Chỉ có điều Lâu Xuân Cầm đối với nàng, có cũng được mà không có cũng chẳng sao:

- Giết.

Không chỉ vì riêng nàng mà cũng là vì bảo vệ Bách Lý Hạo Thần.

Bách Lý Hạo Thần hiểu được tâm ý của Lâu Tử Nguyệt, thế nên càng trân trọng nàng.

Lâu Xuân Cầm bị dọa tới mức run cầm cập.

- Tuy Lâu Xuân Cầm luôn đối đầu với nàng, nhưng cũng chưa đến nỗi gây thù chuốc oán, huống hồ kẻ thù của nàng trong Lâu phủ còn rất nhiều, e là sau này nàng sống ở đó cũng khó khăn. Nếu giữ lại Lâu Xuân Cầm giúp đỡ, nàng có thể bớt được rất nhiều chuyện phiền phức.

Lâu Tử Nguyệt ngạc nhiên trước lời khuyên của hắn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy hắn nói cũng đúng, vì vậy nàng nói:

- Sao ngươi dám khẳng định là ả ta sẽ không phản bội ta?

Lúc nói chuyện với Lâu Xuân Cầm, gương mặt hắn lập tức trở nên lạnh lùng, lật mặt nhanh đến mức khiến Lâu Tử Nguyệt líu lưỡi:

- Ngươi nói đi.

Làm sao ả không biết đây là cơ hội duy nhất của ả chứ? Bản thân từ nhỏ đã là thứ nữ, mặc dù là chị cả, nhưng luôn bị đích muội khi dễ, giờ biết Lâu Tử Nguyệt và Thần vương không phải là phế vật, lại còn cho ả một đường sống, làm sao ả dám một dạ hai lòng?

Ả quỳ xuống đất, thận trọng thề thốt:

- Ta, Lâu Xuân Cầm, xin thề quyết không làm chuyện có lỗi với Lâu Tử Nguyệt, nếu như không giữ lời thì sẽ bị hủy hoại nhan sắc, bị đầy xuống địa ngục vĩnh viễn.

Thoáng chốc, kim quang trận ánh lên, quy tắc thiên địa hạ xuống, lời thề được thiết lập.

Lâu Tử Nguyệt chưa bao giờ là người tốt nhưng nàng cực kỳ quý trọng sinh mạng:

- Thả ả ta đi.

Bách Lý Hạo Thần cười tà mị, kim quang biến mất. Lâu Xuân Cầm xoa cổ tay, cúi thấp đầu không dám nhìn hai người họ. Lâu Tử Nguyệt nói:

- Ta đây ghét nhất là bị phản bội, tốt nhất là ngươi hãy nhớ kỹ lời thề của bản thân.

Đối diện với ánh mắt lạnh như băng, Lâu Xuân Cầm vội vàng gật đầu:

- Được, Tử Nguyệt bảo gì ta sẽ làm cái đó, không dám đối đầu với muội nữa.

- Còn có ai vào đây nữa không?

Bách Lý Hạo Thần đột nhiên hỏi.

- Hạ Hầu Thiến.

Nàng ta nhanh chóng trả lời.

Hai người họ đồng thời sửng sốt, nàng ta cũng tới ư?

- Nguyệt, nàng tránh ra đi, ta phá vỡ kết giới này đã.

Lâu Tử Nguyệt và Lâu Xuân Cầm lùi về phía sau.

Bách Lý Hạo Thần cầm trường đao trong tay, huyễn khí xanh lam mà chỉ có huyễn linh sư cấp sáu mới có phủ lên trường đao trăng khuyết, phát ra ánh sáng hai màu lam lục. Hắn nhảy lên phía trên vòng tròn, hai tay nắm lấy cán đao, đâm thẳng vào trung tâm vòng tròn, chỗ vốn đặt kiếm Thiên Quyền lúc đầu.

Lập tức, gió mạnh ập tới, những viên đá bị vỡ lăn xuống dưới, cả hang núi rung động. Lâu Tử Nguyệt đứng vững, tay chân linh hoạt nhanh chóng kéo Lâu Xuân Cầm ra phía sau để tránh bị khối đá lớn đè lên người. Lâu Xuân Cầm kinh ngạc, không ngờ Lâu Tử Nguyệt lại...

Đột nhiên, Lâu Tử Nguyệt trợn hai mắt lên, tạm ngừng thở, chỉ thấy trường đao trong tay hắn phát ra tia sáng xanh lục sâu xa, hoàn toàn lấn át huyễn khí sắc lam.

Phù văn tuôn ra từ cổ tay với đầy gân xanh nổi lên, sức mạnh đó, quyến rũ chết người.

Quả nhiên là Bả Yêu Đao!

Một lúc sau, phù văn sắc lục kết hợp với Yêu Đao, chiếm cứ toàn bộ vòng tròn.

- Ầm ầm!

Vòng tròn chuyển động, mỗi lúc một nhanh.

Khí lưu lượn vòng vòng khiến cẩm bào của Bách Lý Hạo Thần tung bay phần phật.

Hắn không động đậy, tiếp tục truyền lực, phù văn màu lục quỷ dị cổ kính bao phủ toàn bộ vòng tròn.

- Đoàng!

Một trận nổ vang lên, chợt nghe thấy tiếng hét lớn:

- Nguyệt, mau vào đây.

Lâu Tử Nguyệt kéo theo Lâu Xuân Cầm, tiến vào vòng tròn, đi đến bên hắn.

Cảnh vật xung quanh không ngừng biến hóa, Lâu Tử Nguyệt muốn nhìn nhưng lại bị hắn ôm chặt, mặc cho gió vẫn đang thổi, kiếm khí điên cuồng, lửa văng khắp nơi, hắn vẫn ôm chặt nàng, tựa như muốn hòa vào làm một với cơ thể nàng vậy.

Thời khắc đó, Lâu Tử Nguyệt bị buộc phải vùi vào cổ áo hắn, ngửi thấy hương thơm từ người hắn tỏa ra, không phải hương hoa diên vĩ mà là hoa đào...

Vào giờ phút đó, tim Bạch Lý Hạo Thần đập loạn nhịp.

Hắn muốn biến giây phút đó trở thành vĩnh viễn.

Trời đất quay cuồng, càn khôn di chuyển.

Sự quay cuồng đã dừng lại, cuối cùng hai người cũng buông nhau ra.

Lâu Tử Nguyệt cau mày, Lâu Xuân Cầm ngã trong vũng máu, hôn mê sâu, y phục như bị đao chém vô số nhát vậy.

Bách Lý Hạo Thần mặt không biểu cảm liếc nhìn Lâu Xuân Cầm, xong quay ra giải thích với Tử Nguyệt:

- Chúng ta vừa trải qua tất cả các kết giới của Địa cung, trong chớp mắt đã đạt đến tầng cuối cùng. Ở cửa ải này nhất định sẽ khiến người ta bị thương, với thực lực của ả ta, còn sống là tốt lắm rồi.

Lâu Tử Nguyệt khẽ vuốt cằm, lần nữa quăng người cho Kiêu Dạ.

“Cứu được thì cứu, không cứu được thì mặc xác ả.”

Nghe chủ nhân nói vậy, khóe miệng Kiều Dạ giật giật, kiếm linh không thể cứu người, chỉ có thể đợi Tử Tịch tỉnh lại mới có thể biết cứu được hay không.

Nơi bọn họ đứng là phía trên rễ của một cây đại thụ chọc trời, nếu muốn hỏi cây này bao nhiêu tuổi, vòng rễ cây đan vào nhau có thể chứa được ba căn nhà có kích thước trăm mét vuông.

Địa cung không phân biệt ngày đêm, nhưng nơi này lại toàn một màu đen. Tứ phía đều là đèn lồng màu đỏ, chúng được treo trên ngọn cây, trên các cành cây, chiếu sáng cả vùng trời đất này, trông vô cùng vui mắt. Nhưng lại kết hợp với một cây già thành tinh, chẳng ai có thể vui nổi.

Trên thân cây có một cái hang, hai bên cửa gỗ chạm trổ hoa văn. Bốn mắt nhìn nhau, họ đều thấy được sự cảnh giác trong mắt đối phương.

Bốn bề nước chảy không ngừng, bọt sóng vỗ vào bờ, không khó để suy đoán rằng cây này nằm ở trên đảo, hơn nữa ở trên đảo này chỉ có duy nhất cái cây này.

- Ngươi chưa từng tới đây ư?

Lâu Tử Nguyệt cảm thấy kỳ quái.

- Mặc dù ta đến Địa cung rồi, nhưng mẫu phi có lệnh, không cho ta đến tầng cuối cùng.

Vừa nói, Bách Lý Hạo Thần vừa nắm chặt lấy cán đao.

- Nhưng lần này mẫu phi đưa thanh đao này cho ta, người muốn ta dùng nó để đưa nàng thoát khỏi đây.

Lâu Tử Nguyệt nghiêm túc:

- Vẫn còn chín canh giờ nữa nơi này mới sụp đổ, nhưng hiện giờ ta không nghĩ ra cách gì để giải quyết cả.

Bách Lý Hạo Thần chỉ lên phía cửa đang mở trên hang động,

- Cách chắc là ở đây.

- Cẩn thận chút.

Lâu Tử Nguyệt nhắc nhở.

Hai người vừa mới bước vào động, cực quang màu lục phát ra từ bốn phương tám hướng, chiếu vào khiến Lâu Tử Nguyệt không thể mở nổi mắt. Nhưng kì lạ là mắt Bách Lý Hạo Thần lại phát ra ánh sáng màu lục, có thể nhìn thấy mọi vật.

Hắn dắt tay nàng, nói:

- Bám chắc lấy ta, nhắm mắt lại, ta dẫn nàng đi.

Lâu Tử Nguyệt nắm chặt, lần theo bước chân hắn chậm rãi xuyên qua cực quang.

- Hỉ đường?

Giọng nói kinh ngạc của Bách Lý Hạo Thần vang lên bên tai.