Lòng như lửa đốt, nàng vừa định xoay người ngăn cản, ai ngờ bảo kiếm trước mặt đâm thẳng vào tim. Thời khắc nguy hiểm như thế này, Lâu Tử Nguyện lựa chọn chuyên tâm đối phó với nó. Nàng dứt khoát mặc kệ kiếm quang đằng sau luôn, nhiều nhất cũng chỉ là bị thương chứ sẽ không bị mất mạng.

- Cẩn thận!

Dù có phải liều mạng chịu đựng bị đâm thì cũng phải giữ được cái mạng này. Đằng sau vang đến tiếng “keng”, thanh âm đao kiếm va chạm nhau.

Lâu Tử Nguyệt bị chấn động. Rốt cuộc là ai chứ?

Cùng lúc đó, trước mặt Lâu Tử Nguyệt xuất hiện một thanh kiếm vung ra ngăn cản sự tấn công mãnh liệt.

Bởi vì sự xuất hiện của người thứ hai, kiếm trận xoay cực kì nhanh, nhưng không hề xuất kiếm, chờ cơ hội để xuất kích.

Lâu Tử Nguyệt quay đầu, chợt ngưng thở, là Bách Lý Hạo Thần sao?

Hắn vẫn đeo dải lụa trắng trước mặt, ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại đưa tay lên chạm vào nó:

- Đây là...

Đôi đồng tử màu xanh trầm lặng thâm sâu tựa mặt hồ lạnh lẽo, nhìn thẳng vào đáy mắt Lâu Tử Nguyệt.

Bách Lý Hạo Thần của thời khắc này không hề giống với bình thường.

Tóc dài tự nhiên được cột lấy bằng dây ngọc, gọn gàng ở phía sau gáy. Làn da trắng mịn khiến nữ nhân cũng phải ghen tị. Gương mặt với ngũ quan rõ ràng, lông mi dài như liễu, thân như cây ngọc, đôi môi đầy đặn khiến người ta chỉ muốn cắn một cái.

Hắn mặc cẩm bào đen sẫm, phía trên thêu hoa xanh. Tử Nguyệt thầm nghĩ, cuối cùng thì bộ cẩm bào phiên bản Kiêu Dạ cũng tôn lên một cách triệt để khí chất lạnh lùng của hắn.

Rõ ràng vẫn là khuôn mặt dịu dàng, xinh đẹp đến mức khiến người khác ghen tị đó, thế nhưng thời khắc này, sự mềm yếu thường ngày hoàn toàn biến mất, đôi đồng tử xanh sâu thẳm, cẩm bào xanh đen, thực sự vô cùng tà mị, lạnh lùng, yêu dã, đa tình.

Vòng tròn vẫn xoay, hắn nhẹ nhàng gạt sợi tóc bên tai nàng, nắm chặt tay nàng nói:

- Đây là huyễn khí cực phẩm mà mẫu phi đã mất ba năm để tạo ra nó - Lưu Ảnh Tiêu.

Thời khắc ấy, Bách Lý Hạo Thần đẹp như một đóa hoa vậy, Lâu Tử Nguyệt giấu hết tất cả những kinh ngạc vào trong đáy mắt. Không phải nàng mê trai, mà là đang thưởng thức cái đẹp. Nhưng nàng biết rằng Bách Lý Hạo Thần không phải là nam nhân mà nàng từng trêu chọc trước đây nữa, hắn rất mạnh, cũng rất nguy hiểm, phải cách xa hắn một chút.

Nàng cầm lấy Lưu Ảnh Tiêu từ tay hắn, che lên mắt mình. Lúc này nàng mới giật mình, thứ huyễn khí này có thể có thể nhìn từ bên trong ra ngoài, nhưng lại không thể nhìn từ bên ngoài vào. Rất giống với cái cửa sổ sát đất ở Thương hội Tụ Nguyên.

- Lưu Ảnh Tiêu?

Lâu Tử Nguyệt châm chọc,

- Hóa ra là vì ngươi đeo nó nên mới có thể nhìn thấy.

Nét mặt Bách Lý Hạo Thần rất vui vẻ, bá đạo ôm nàng vào lòng, tuyên bố:

- Thế nên nàng sẽ không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể gả cho ta.

Lâu Tử Nguyệt bất lực, lại phát hiện bản thân không rời khỏi hắn được, hắn lại sống chết quấn lấy nàng:

- Buông ra!

- Không buông.

Hắn cười đắc ý, tay càng siết chặt.

Một tay hắn ôm eo nàng, một tay chỉ tứ phía trên không trung để ngăn cản bảy thanh Phi Kiếm, nói:

- Nguyệt, Thất Tinh Phi Kiếm trận lấy phi kiếm làm vũ khí, sắp xếp theo hình Thất Tinh Bắc Đẩu, lấy Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền làm chủ, lấy Ngọc Hành, Khai Dương và Diêu Quang làm tiêu.

Tử Nguyệt hỏi:

- Rồi sao nữa?

Nàng bị cuốn vào câu chuyện của hắn mà không để ý đến việc hắn càng lúc càng làm càn.

Bách Lý Hạo Thần lợi dụng thời cơ, vừa tiếp tục lần mò lên phía trên thân thể nàng, vừa chuyển sự chú ý của nàng:

- Thất Tinh Bắc Đẩu lấy Thiên Xu làm đầu, Diêu Quang làm cuối, chúng ta phải đồng thời hủy cả hai thì mới có thể ra ngoài.

Lâu Tử Nguyệt cười khẩy:

- Người có thể cùng lúc làm cả hai chuyện chứ?

- Hả?

Hắn không hiểu vì sao nàng lại hỏi như vậy.

- Phá đảo kiếm trận, việc này giao cho ngươi.

- Nguyệt, nàng đừng có làm thế chứ...

Lâu Tử Nguyệt chớp mắt, ánh mắt hoài nghi:

- Thế tức là ngươi không thể một mình phá đảo kiếm trận mà phải nhờ đến sự giúp đỡ của phụ nữ à?

Đàn ông sợ nhất là bị nói kém cỏi, không có năng lực, giờ có cơ hội thể hiện trước mặt nữ nhân mình yêu thương, hắn làm sao có thể bỏ lỡ được chứ?

- Sao có thể chứ!

Bách Lý Hạo Thần ngẩng đầu ưỡn ngực, vỗ ngực bảo đảm:

- Nàng cứ chờ xem, ta sẽ phá kiếm trận cho nàng thấy.

- Bốp!

Lâu Tử Nguyệt đập vào ngực hắn, hắn vừa thả lỏng tay, Lâu Tử Nguyệt lập tức rời khỏi hắn, nhíu mày, lạnh lùng nói:

- Nhanh lên đi!

Bách Lý Hạo Thần cười cưng chiều khiến Lâu Tử Nguyệt thất thần trong chốc lát.

Đột nhiên, Lâu Tử Nguyệt bay ngược về phía sau, dừng ngay gần chỗ kiếm Diêu Quang, Bách Lý Hạo Thần hiểu ý, rút ra bội đao.

Lập tức, ánh kiếm sắc bén lạnh lẽo, sáng rực cả hang động

- Keng keng keng!

Thất Kiếm bay ra, hai người đồng thời ngăn cản, vòng tròn xoay cực kì nhanh, chỉ còn dư lại tàn ảnh, hai người họ lại ở hai hướng, không thể nhìn thấy đối phương.

- Cẩn thận!

Lâu Tử Nguyệt nói, hơi lơ là thì sẽ bị lực ly tâm hất ra bên ngoài ngay, Bách Lý Hạo Thần mỉm cười, gật gật đầu với nàng.

Kiếm Tinh Khuyết là ánh sáng xanh, còn đao của Bách Lý Hạo Thần ánh lục, thấy nàng lộ vẻ khác lạ, hắn thuận miệng giải thích:

- Đây là mẫu phi cho ta, người nói nó có thể trấn áp vạn thiên yêu ma.

“Là Bả Yêu Đao.”

Kiêu Dạ nói.

Lâu Tử Nguyệt khẽ run, nhưng giờ không phải lúc để hỏi, phải tập trung né tránh ba kiếm pháp Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang. Còn bên Bách Lý Hạo Thần, hắn phải đối phó với bốn loại kiếm pháp. Hắn là huyễn linh sư cấp sáu ư... Tử Nguyệt kinh ngạc.

Thấy thời cơ đã chín muồi, nàng nhanh chóng nhân lúc còn chút sức lực, Bách Lý Hạo Thần nói:

- Ta đếm đến ba, chúng ta cùng xông lên!

Né tránh kiếm Ngọc Hành phóng đến một cách mạnh mẽ, Lâu Tử Nguyệt xoay người, nói:

- Được!

Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra thì rất nhanh, ánh mắt Bách Lý Hạo Thần nghiêm túc, nắm chặt tay thành quyền, vòng tròn quay nhanh đến nỗi chỉ còn sót lại tàn ảnh:

- Một... hai... ba!

Yêu đao xanh lục trầm lặng như có một lực muốn phá tan bầu trời, huyễn khí cuồn cuộn dâng trào, điên cuồng đâm về phía Thiên Xu.

- Ken két!

Đao này đã chém Thiên Xu thành hai nửa, từ trên nhìn xuống, không còn một tia mảnh vụn nào, lưỡi đao bóng loáng, chỉ có tốc độ nhanh thì mới có thể chiến thắng.

- Bịch bịch bịch!

Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền hơi dừng lại một chút rồi lần lượt rơi xuống mặt đất.

Cùng lúc đó, Lâu Tử Nguyệt cũng dùng Thao Thiên Phi Tinh đánh bại Diêu Quang. Nàng quay đầu, ánh mắt nhìn Bách Lý Hạo Thần lộ vẻ kinh ngạc.

- Bịch bịch!

Ngọc Hành, Khai Dương lần lượt rơi xuống đất.

Rốt cuộc vòng tròn cũng ngừng xoay.

Thành công rồi! Lâu Tử Nguyệt không còn sức lực nữa, nàng rơi xuống, không ngã xuống đất như suy đoán mà rơi vào vòng tay phóng khoáng của ai đó, giọng nói dịu dàng vang bên tai:

- Yên tâm ngủ một chút đi, có ta đây rồi.

Hai lần liên tục sử dụng Thao Thiên Phi Tinh khiến nàng mất hết sức lực. Không tỏ vẻ mạnh mẽ nữa, nàng nhắm mắt, ngủ trong vòng tay hắn.

Bách Lý Hạo Thần nhẹ nhàng đặt nàng dưới đất, hạ giọng nói một cách lạnh lùng:

- Nhìn đủ chưa? Còn không mau ra đây!

Đến khi Lâu Tử Nguyệt tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trong lòng hắn, bị hắn ôm lấy, tiếp xúc thân mật, gương mặt nhất thời đỏ lên, muốn thoát ra nhưng lại phát hiện tay hắn càng siết chặt, đành hỏi:

- Bây giờ là canh mấy rồi?

Hắn ôm nàng chặt hơn, cứ như sợ nàng sẽ chạy mất vậy,

- Bây giờ là ngày hai mươi hai, giờ Thìn, chúng ta đã ở Địa cung được một đêm rồi.

Nàng day thái dương, nhìn cảnh vật quen thuộc trước mặt, cảm thấy kỳ quặc, hỏi:

- Sao chúng ta vẫn còn ở trong hang động vậy?

Theo như kinh nghiệm mấy lần trước thì nàng phải đạt được kết giới mới mới phải?

- Bởi vì có người khác xuất hiện trong kết giới.

Hơi thở tựa như hoa mộc lan, lời nói phát ra bên tai, khiến nàng cảm thấy hới ngưa ngứa.

Lâu Tử Nguyệt gấp gáp hỏi:

- Là ai?

Nàng không hề thấy người thứ ba nào cả.

Hắn vỗ về, xoa đầu nàng:

- Là tỷ tỷ của nàng.

Nàng chỉ thấy những ngón tay trắng nõn của hắn khẽ giơ lên.

Một luồng ánh sáng lục xuất hiện, một thiếu nữ y phục xanh lục lăn đến bên chân nàng. Hai tay bị sợi dây màu xanh lục trói đằng sau lưng, đầu tóc lộn xộn, trên cánh tay còn có vết thương. Lâu Tử Nguyệt sửng sốt:

- Lâu Xuân Cầm?