Lúc Lâu Tử Nguyệt thấy con Kỳ Lân đang nửa quỳ trước mặt mình, liếm thân nàng, không những không cảm thấy khó chịu mà ngược lại như nhìn thấy thứ gì đó rất hiếm gặp vậy, hướng ánh mắt về phía nó.

- Đẹp... đẹp quá đi...

Một khi Kỳ Lân xuất hiện, ắt sẽ có điềm lành.

Trong thoáng chốc, không còn thấy Hỏa Diệm Sơn đâu nữa, chỉ thấy bầu trời trong veo, đúng là chốn bồng lai tiên cảnh, nàng ngủ trên bãi cỏ mềm xanh mướt, dáng vẻ yên bình vui vẻ.

Kỳ Lân chớp đôi con ngươi màu tím. Tập hợp trên thân là đầu rồng, sừng hươu, lưng hổ, eo gấu, vảy rắn, móng ngựa, đuôi nai, ông trời đã đem những bộ phận đẹp nhất của các sinh linh ban tặng cho nó. Thế nhưng, bộ phận khiến nàng trầm trồ ái mộ chính là đôi cánh sau lưng nó.

- Tại sao toàn thân ngươi đều là màu tím mà đôi cánh lại là màu xanh?

Kỳ Lân lắc đầu, nhưng thanh âm non nớt của Tử Tịch vang lên:

- Đệ không biết, đây là lần đầu đệ thức tỉnh.

Kiêu Dạ bỗng nhiên hiện thân, chậm rãi đi tới.

- Bây giờ các ngươi đang ở trong không gian Tinh Khuyết.

Lâu Tử Nguyệt kinh ngạc, làm sao có thể...

- Không gian Tinh Khuyết không chẳng phải là màn đêm sao?

Kiêu Dạ quay sang nhìn Kỳ Lân, xoa đầu nó, ánh mắt giống như nhìn hậu bối vậy, nói:

- Kỳ Lân là loài thú đem lại điềm lành, chắc là sẽ không thích màn đêm đâu.

Lâu Tử Nguyệt gật đầu:

- Cũng đúng.

Kiêu Dạ đưa bọn họ đến không gian Tinh Khuyết chắc chắn là có chuyện.

- Sau khi bổn tọa nhìn thấy Kỳ Lân, cuối cùng cũng nhớ ra một số chuyện.

Dễ dàng nhận thấy tâm trạng vui vẻ của Kiêu Dạ, nhưng có chút... lo lắng?

- Vì để Tử Nguyệt trở thành một chủ nhân tốt, cũng để tránh các ngươi xuất đầu lộ diện mà gặp họa nên bổn tọa quyết định nói cho các ngươi.

- Đừng có vòng vo nữa, mau nói đi.

Lâu Tử Nguyệt làu bàu ngồi dậy, ôm lấy chân con Kỳ Lân, chà chà bộ lông mềm mượt của nó, thật là sướng quá đi, Kỳ Lân cũng lè lưỡi liếm mặt nàng.

Nhìn vào cặp mắt màu tím thâm sâu kia, Lâu Tử Nguyệt cười vô cùng vui vẻ, nàng biết Kỳ Lân sẽ chữa khỏi vết thương của nàng bằng cách liếm vào chỗ đó, mặc dù vậy cũng không hề cảm thấy chán ghét. Tự nhiên có một con Kỳ Lân từ trên trời rơi xuống, nàng vui còn không kịp nữa là.

- Thông thường, Kỳ Lân khi sinh ra thì đều có thể biến thành hình người. Ba vạn năm mới tỉnh lại, đến lúc đó sẽ có dáng vẻ Kỳ Lân của riêng nó, sáu vạn năm mới trưởng thành và mang bầu, chín vạn năm mới truyền lại sừng cho đời sau, để đời sau biến hình thành công.

Kiêu Dạ ngừng lại một chút để mọi người tiêu hóa lượng kiến thức mà hắn vừa nói, lúc sau liền tiếp tục giải thích:

- Đó chính là lý do vì sao số lượng Kỳ Lân lại ít như vậy. Ở một nơi cấp thấp của đại lục, nhìn thấy một con thôi, bổn tọa đã rất ngạc nhiên rồi. Hơn nữa lại là Kỳ Lân tím vạn con mới có một khiến bổn tọa đây càng kinh ngạc.

Nói cách khác, con thú mà nàng nhặt được không chỉ là bảo bối, mà còn là bảo bối quý hiếm. Ánh mắt Lâu Tử Nguyệt sáng lên khi nhìn thấy Kỳ Lân, nhưng lập tức cau mày, bởi vì đồ càng quý giá thì càng nhiều kẻ mạnh nhòm ngó.

Lời Kiêu Dạ đã chứng minh cho sự suy đoán của nàng:

- Tử Tịch, hiện tại đệ vẫn chưa đủ năm trăm năm tuổi, cách ba vạn năm còn rất xa, thế mà đệ đã bị ép phải biến hình. Mặc dù đệ có sừng của Kỳ Lân giúp đỡ nhưng sau khi đệ biến hình thành công, Kỳ Lân sẽ dung nhập vào cơ thể đệ, không thể giúp đệ được nữa. Đó là điều đầu tiên.

Có một chuyện mà hắn chưa nói, tư chất thiên phú của Tử Tịch khiến hắn mơ hồ suy đoán, mà sự suy đoán này lại liên quan đến Lâu Tử Nguyệt.

Trong lòng bàn tay của Kiêu Dạ đột nhiên xuất hiện một viên dạ minh châu không biết từ đâu ra:

- Thứ hai, sau hôm nay, đệ cần phải bổ sung thêm tinh nguyên thì mới có thể bù đắp vào thiếu sót ba vạn năm kia. Đệ cầm viên dạ minh châu này đi.

Chân sau của Kỳ Lân nửa quỳ xuống đất, giơ đôi chân nhỏ trắng nõn lên, lấy viên dạ minh châu từ tay của Kiêu Dạ:

- Ực!

Nuốt xuống, nuốt xong còn liếm miệng như muốn ăn thêm.

Lâu Tử Nguyệt sợ hết hồn, sao ăn xong rồi mà chẳng có phản ứng gì cả?

Kiêu Dạ không hề chớp mắt, ra lệnh:

- Tử Nguyệt, sau này mỗi tháng ngươi đều phải cho Tử Tịch ăn một bảo vật có linh khí của trời đất đó.

Lâu Tử Nguyệt trợn tròn hai mắt, đột nhiên nghĩ tới một chuyện:

- Tiểu Dạ Dạ, chẳng phải ngươi có tinh hạch sao?

- Tinh hạch chỗ bổn tọa đều là tinh hạch huyễn thú, thứ mà đệ ấy cần linh hạch tự nhiên, chí ít cũng phải là cực phẩm. Đương nhiên vẫn có thể ăn mấy thứ khác, như Kính Hoa Thủy Nguyệt.

- Vậy ta sẽ thương lượng với Tống Thanh Huy, bảo hắn đưa thần khí cho ta.

- Ngươi nghĩ hắn sẽ đưa cho ngươi chắc?

Kiêu Dạ tỏ vẻ khinh thường nhìn Lâu Tử Nguyệt.

Đột nhiên trong đầu Lâu Tử Nguyệt lóe lên một suy nghĩ:

- Chỗ ta chẳng phải vẫn còn một viên Tứ Nguyệt Minh Châu sao?

Kiêu Dạ lập tức ngăn cản:

- Viên minh châu này không phù hợp với đệ ấy.

- Tại sao?

Kiêu Dạ làm như không nghe thấy câu hỏi của nàng, tiếp tục nói:

- Thứ ba, ở thế giới này chưa từng xuất hiện Kỳ Lân, Tử Nguyệt, ngươi phải bảo vệ đệ ấy. Trước khi đệ ấy sáu vạn tuổi thì ngươi sẽ là chủ nhân của đệ ấy, có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ đệ ấy, chăm sóc đệ ấy, cho đến khi đệ ấy tìm được bạn đời.

Sáu vạn tuổi... Sáu vạn tuổi!

- Ta còn chẳng sống được đến sáu vạn tuổi.

Kiêu Dạ lạnh lùng liếc nàng, Lâu Tử Nguyệt liền cảm thấy như có một cơn gió nhẹ lướt qua.

- Cứ để Tử Tịch ở chỗ ta, bây giờ đệ ấy cần hấp thu năng lượng của dạ minh châu, tạm thời sẽ không biến thành hình người. Ngươi ra ngoài đi, còn nữa, nhớ tìm xem trong cung còn linh hạch không nhé.

Lâu Tử Nguyệt thực sự muốn thét lên:

- Đúng là cái đồ… có mới nới cũ!

Lần nữa khi nàng tỉnh dậy lại là một cảnh tượng khác, cả người đều cảm thấy không tự nhiên, tóc gáy dựng đứng.

Đây là một hang động lớn, dài rộng khoảng hơn trăm mét, bốn phía đều đặt chậu lửa dùng để chiếu sáng, trong hang động có một vòng tròn, phía trên bày một kiếm trận, bên ngoài đặt một bia đá.

Lâu Tử Nguyệt khom người, tay áo lướt nhẹ qua tấm bia cao bằng nửa người, phủi bụi bẩn, trên đó viết: Muốn ra khỏi địa cung, tất phải qua trận này - Thất Tinh Phi Kiếm.

Thất Tinh?

Tử Nguyệt day huyệt thái dương. Đây không phải lần đầu nàng nghe thấy từ này, lần trước ở Thương hội Tụ Nguyên đã nghe Bách Lý Hạo Thần nhắc tới.

Bảy thanh thạch kiếm được bày bố theo hình Thất Tinh Bắc Đẩu. Lúc Tử Nguyệt bước chân vào vòng tròn đó, nó lập chuyển động, người nàng cũng theo đó mà chuyển động theo, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh.

Bỗng nhiên

- Vèo!

Một tia kiếm quang thoát ra từ khe đá.

Tử Nguyệt định thần lại, quan sát kĩ càng. Hóa ra là kiếm thạch đại diện cho Thiên Xu, kiếm thạch hướng thẳng vào mi tâm Tử Nguyệt. Thời khắc kiếm thạch bay tới, phần đá bao bọc bên ngoài bảo kiếm vỡ răng rắc từng khúc, thình lình, mũi nhọn màu bạc của kiếm thạch lộ ra, vô cùng sắc bén.

Cánh tay Tử Nguyệt nâng lên, cầm lấy kiếm Tinh Khuyết rạch một đường kiếm quang, tạo thành một vòng tròn bảo vệ, khó khăn lắm mới ngăn được sự tấn công mãnh liệt của kiếm Thiên Xu.

Lập tức, bảy thanh bảo kiếm đồng loạt bắn tới, đã thế lại còn bắn từ các phía, từng cái thay nhau đâm vào các huyệt lớn trên thân thể nàng. Nếu như bình thường chỉ cần bị đâm một nhát thôi là nàng đã chết rồi.

Nàng chỉ kiếm xuống đất, lợi dụng phản lực mà nhảy vọt lên, nhảy ra khỏi kiếm trận liên hợp đó, nhưng ánh sáng của Thất Tinh kiếm vẫn vây chặt lấy nàng.

Vòng tròn dưới chân chuyện động càng lúc càng nhanh, nàng chỉ có thể đứng ở trung tâm, không dám chạy đến chỗ khác. Bởi vì nàng đã thử rồi, vòng tròn không chỉ quay nhanh, khiến bản thân đứng không vững, hơn nữa còn không thể trốn thoát khỏi nó. Trên vòng tròn có cấm chế, chỉ có thể vào mà không ra được.

Suýt chút nữa thì bị cấm chế thiêu dụi. Bảy thanh bảo kiếm nhân lúc nàng bị ngã, không ngừng bắn về phía nàng, cũng may nhờ có bản lĩnh nên nàng mới giữ được cái mạng này.

- Kiêu Dạ! Có cách nào để thoát ra không?

- Tự nghĩ đi.

Thực ra Kiêu Dạ không hề tán thành cách nàng bước vào kiếm trận mà không hề suy nghĩ, xem ra đứa trẻ này đang ỷ lại vào hắn. Thế nên lần này hắn quyết định không đến lúc khẩn cấp thì quyết không ra tay cứu giúp.

Lâu Tử Nguyệt không trách hắn. Nàng cũng ý thức được việc bản thân ỷ lại vào Kiêu Dạ, như vậy là không tốt, nó sẽ là trở ngại lớn trong quá trình trưởng thành của nàng. Kiêu Dạ đang trông chừng Kỳ Lân, nghe thấy tiếng lòng của chủ nhân, ánh mắt liền lộ vẻ an tâm.

Thất Tinh Bắc Đẩu, Lâu Tử Nguyệt chỉ biết sơ sơ, không biết làm thế nào để phá vỡ kiếm trận này, đành liều mạng chống đỡ, nàng không hề biết rằng kiếm trận này vô cùng tuyệt diệu, tập trung công kích vào điểm yếu của nàng, hai phía trước sau cùng tấn công, từng chiêu thức đều theo trình tự.

Không thể thoát ra cũng chẳng vào được, tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể chống đỡ. Nhưng kiếm trận không phải người, không hề biết mệt mỏi, chỉ cần nàng bất cẩn một chút thôi là sẽ chết trong kiếm trận này.

Một lúc sau, nàng vẫn không biết làm thế nào để phá đảo kiếm trận, cũng biết chắc chắn Kiêu Dạ sẽ không giúp nàng.

Ngay lúc nàng tỏ ra nôn nóng thì kiếm trận bỗng nhiên tìm thấy điểm yếu của nàng.