“Muốn.”“Vậy thì đánh nát nó.”“Tiếc tiền quá đi...”Lâu Tử Nguyệt có thể tưởng tượng ra bộ dạng tức giận của Kiêu Dạ trong không gian Tinh Khuyết muốn mắng nhưng lại nghẹn lời, khi nàng định ngừng trêu chọc, Kiêu Dạ nói: “Chủ nhân lấy nó xuống, đưa ta xem xem, nếu không được, bổn tọa giúp chủ nhân đánh nát nó.”“Quyết định vậy đi.” Trong lòng Lâu Tử Nguyệt vui mừng.Đây chính là viên Dạ Minh Châu to nhất, to hơn Tứ Nguyệt Minh Châu, hơn nữa còn đẹp hơn gấp nghìn lần!Nàng nhảy lên, nhưng vẫn không với tới, đầu ngón tay cách Dạ Minh Châu một tấc. Khi nàng đang than thở người ai chẳng có lúc không may thất bại, bươm bướm xanh bỗng nhanh chóng đậu lên người nàng.Tử Nguyệt đang té xuống, liền được một cỗ lực lượng êm ái nâng lên, nàng kinh ngạc nhìn một màn này, người nàng được bao bọc bởi bướm xanh.Nếu nhìn từ bên ngoài, bướm xanh như có linh lực, tạo thành một đợt khí vô hình, nâng thiếu nữ mặc y phục tím lên trước Dạ Minh Châu, viên Dạ Minh Châu kia to gần bằng mặt nàng, mặc dù khuôn mặt nàng không đẹp, hơn nữa còn bị lửa thiêu, nhưng lại tạo nên một khí chất khác.Dạ Minh Châu dường như biết điều này, ánh sáng trắng trong trẻo chiếu vào má phải, giúp má nàng khôi phục từng chút một, cho đến khi trở về làn da non mềm lúc đầu.Khi Dạ Minh Châu soi sáng dung nhan thật của nàng.“Tỷ, mặt tỷ...” Tử Tịch nỉ non.Lâu Tử Nguyệt nhìn chằm chằm Dạ Minh Châu phản chiếu gương mặt tuyệt đẹp của nàng, cau mày: - Tưởng Dạ Minh Châu chỉ có công năng trị liệu, không ngờ nó còn có thể xoá bỏ lớp phấn trên mặt ta. Tiêu Dạ, mau thu thập loại yêu nghiệt này.Khóe miệng Kiêu Dạ co quắp, cảm thấy cần phải nhắc nhở nàng: “Chủ nhân, đây là Linh hạch tự nhiên cực phẩm.”Lâu Tử Nguyệt nuốt nước miếng: “Vậy mà ngươi còn bảo ta đập vỡ nó?”“...” Đây là hắn tự đào hố chôn mình sao? Đối với hắn, những bảo vật này không đáng nhắc tới, nhưng nàng lại nói gì mà thu thập tên yêu nghiệt này lại? Rốt cuộc chủ nhân nhà hắn có bình thường không vậy.- Chờ ta trang điểm lại, ta lại đưa Dạ Minh Châu cho ngươi. Lâu Tử Nguyệt nhanh chóng lấy hộp phấn trang điểm ra, thật sự trang điểm lại.Đừng quên, bây giờ nàng đang được mấy nghìn con bướm xanh nâng lên, lơ lửng trong không trung, ở trước Dạ Minh Châu, trong cảnh đẹp như vậy, mà nàng lại trang điểm...Trang điểm khiến mình xinh hơn, còn có thể hiểu được, nhưng nàng lại trang điểm để khiến mình xấu đi, thật khiến người khác phát điên... Nhưng nơi này cũng không có người thứ hai, chẳng ai nói nàng. Kiếm linh không phải là người, Tử Tịch lại là thú.Hài lòng nhìn khuôn mặt trang điểm xong của mình qua Dạ Minh Châu, Tử Nguyệt cười vui vẻ, nắm chặt Dạ Minh Châu, ném vào trong không gian Tinh Khuyết. Nhưng bóng tối trong dự kiến không hề xuất hiện, bởi đã có ánh sáng từ bướm xanh, bọn nó bay xung quanh nàng, nhẹ nhàng đưa nàng xuống mặt đất.Tiếp theo, những con bươm bướm xinh xắn bay toả ra khắp phòng, hoa văn kỳ dị trên đôi cánh toả ra ánh sáng xanh, thắp sáng toàn bộ quảng trường. Mặc dù không có ánh sáng của Dạ Minh Châu, nhưng sự xinh đẹp mỏng manh của bọn nó càng khiến lòng người say đắm.“Chú ý nhìn bốn phía, xem có phải có biến hóa hay không.”Nàng đứng giữa quảng trường, quả nhiên, trước sau trái phải đều xuất hiện một bức bích họa, dưới khúc xạ từ ánh sáng xanh của những cánh bướm, lộ ra bầu không khí kỳ diệu.Đi tới trước mỗi bức bích họa, mô tả tỉ mỉ sự vật được phác hoạ trong tranh, đợi đến khi xem xong, nàng vừa vặn trở về trung tâm, nói: - Bích họa quanh bốn bức tường chính là Tứ đại Thần Thú. Tây Thanh Long, đông Bạch Hổ, bắc Huyền Vũ, nam Chu Tước. Chúng ta vừa rồi tiến vào từ cửa nam, nếu chúng ta tiếp tục đi về cửa phía nam, có thể...“Chủ nhân, lựa chọn ở trong tay chủ nhân.”Kiêu Dạ trầm giọng nói.Câu nói này khiến Lâu Tử Nguyệt kích động. Dạ Minh Châu là Linh hạch tự nhiên cực phẩm, người bình thường sẽ không đánh nát nó, nhưng nó vẫn còn ở đây. Lâu Tử Nguyệt dường như có thể khẳng định, Hoàng thượng và Thái tử cũng chưa từng đến nơi này. Tất cả đường trong Địa cung, mỗi con đường đều có những lối đi riêng, mà đường bọn họ đi, chính là con đường đi đến Vương quyền.- Ta chọn Chu Tước ở cửa nam.Tử Nguyệt đi tới trước bức tường có đồ đằng của Chu Tước. Con Chu Tước này đỏ rực, cao gấp đôi nàng, trên đầu có ba cọng lông chim đỏ như lửa, đôi mắt phượng sắc bén sâu thẳm, mỏ và móng nhọn hoắt, dường như có thể đâm rách xương cốt của bất kỳ con dã thú nào, khiến lòng người chấn động, còn có đuôi phượng, màu đỏ như lửa lan tràn tới lòng bàn chân. Lâu Tử Nguyệt như có thể cảm giác được dưới chân mình cũng có ngọn lửa đang thiêu đốt.- Nếu có thể tận mắt nhìn thấy Thần điểu Chu Tước, cuộc đời này không còn gì hối tiếc. Lâu Tử Nguyệt vuốt ve lông chim trên phần lưng của Chu Tước, giây phút ấy, tinh thần nàng hoảng hốt, giống như nhìn thấy một luồng ánh sáng màu đỏ xé tan bầu trời đen sẫm, ép nàng nhắm mắt, khi nàng mở mắt, khắp nơi đều là biển lửa.Mắt thấy một con Hỏa Xà tấn công tới, sắp nuốt chửng nàng, một luồng ánh sáng tím bỗng chắn trước người nàng: - Tỷ cẩn thận!- Tử Tịch! Lâu Tử Nguyệt kinh ngạc, lập tức tỉnh táo lại, nhìn một màn trước mắt.Một tòa Hỏa Diệm Sơn che khuất bầu trời, vững vàng chiếm cứ tầm mắt, nham thạch và ngọn lửa nóng bỏng đang tiến đến. Mà Tử Tịch còn không cao bằng Tử Nguyệt đang đứng chắn trước người nàng, tay cầm kiếm Tinh Khuyết, thay nàng chống lại nham thạch cuồn cuộn kéo đến từ phía trước.Lâu Tử Nguyệt vội vàng nhìn quanh, trong lòng chấn động. Vách đá dốc đứng giống như một thanh đao cứng rắn, cắm thẳng tắp từ chân trời xuống đất. Phía dưới vách đá là nham thạch nóng cháy, những đốm lửa nhỏ chói mắt thỉnh thoảng lại bắn lên tung tóe.- Keng! Một con Hỏa Xà bay tới trước mặt, gần như là phản xạ có điều kiện, Lâu Tử Nguyệt lật tay giơ đao Lưu Nguyệt. Nhưng nàng kinh hoảng phát hiện binh khí trong tay lập tức bị ngọn lửa nung chảy thành nước màu đen, rơi xuống mặt đất dưới chân, hóa thành hơi nước, bốc hơi.Nhìn đao Lưu Nguyệt bị nung chảy, Tử Nguyệt đau lòng.Nóng, nóng quá...Kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, Tử Nguyệt chẳng biết tại sao lại biến thành như vậy, nhưng bây giờ quan trọng nhất là làm thế nào để sống sót.Tử Tịch đang giơ kiếm Tinh Khuyết, từng kiếm từng kiếm ngăn cản ngọn lửa không biết mệt mỏi, mặc kệ những đốm lửa nhỏ bắn lên mặt mình, mặc kệ ngọn lửa cháy trên người mình, đều không để nàng bị thương chút nào. Nhưng hiển nhiên, tuy cậu ở cùng và học tập với Kiêu Dạ một đoạn thời gian, nhưng vẫn không thể vận dụng thuần thục kiếm Tinh Khuyết.Trải qua đêm trăng tròn, độ phù hợp của Lâu Tử Nguyệt và kiếm Tinh Khuyết đã tăng tới hai mươi phần trăm, vậy thì để nàng tới thể hiện uy lực thực sự của phi tinh trảm nào!- Tử Tịch! Lui về phía sau!- Tỷ? Thân hình Tử Tịch hơi ngừng lại, chần chừ.Nàng đoạt lấy kiếm Tinh Khuyết trong tay Tử Tịch, đẩy cậu ra sau lưng nàng, hai tay cầm kiếm, ôm chặt chuôi kiếm, lạnh lùng, nghiêm túc nói với thân kiếm màu bạc: - Kiêu Dạ, lần này, ta dùng huyền lực, không cho phép ngăn cản ta.- Keng! Tiếng kiếm leng keng vang lên réo rắt, như sắt cốt.Kiêu Dạ im lặng, tức là đồng ý với nàng.Một người một kiếm, phù hợp.Không phải sự phù hợp giữa kiếm linh và thể xác con người, mà là sự phù hợp của hai linh hồn. Mặc dù chỉ có hai mươi phần trăm độ phù hợp, nhưng Lâu Tử Nguyệt và Kiêu Dạ, cho tới bây giờ đều tin tưởng lẫn nhau.Tử Tịch đứng ở sau lưng nàng, căng thẳng nhìn nàng chém giết, cậu vừa ghét bản thân lại phải nhờ nàng bảo vệ, vừa nắm chặt hai quả đấm, muốn bản thân trở nên mạnh hơn.Bảo kiếm màu xanh vô cùng sắc bén, lơ lửng trước thiếu nữ mặc y phục tím.Vẻ mặt nàng bình tĩnh, chắp hai tay, rồi lại mở ra, tạo thủ quyết, bốn màu ánh sáng xanh, tím, vàng, hồng hội tụ trong tay nàng, xong lại tách ra, hội tụ rồi lại tách ra.Một đóa hoa xanh to lớn bỗng nở rộ, nhưng lần này, trên đoá hoa xanh, màu vàng là nhiều nhất, những màu sắc khác gần như không thấy.Mắt thấy nham thạch và ngọn lửa cùng phóng tới...- Tỷ cẩn thận!