Một khắc kia, lòng Bách Lý Long Dận bỗng thoáng sợ hãi, nhưng khi hắn ta muốn làm gì đó thì cửa đá đã ầm ầm hạ xuống, ngăn cách tầm mắt. Mà người đóng cơ quan cửa đá, lại chính là hắn.Sau khi Bách Lý Long Dận rời đi, hai người chui ra từ sau núi giả, không ngờ là Lâu Xuân Cầm và Hạ Hầu Thiến. Các nàng chỉ thấy Lâu Tử Nguyệt đi vào, cũng không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người. Nếu nghe thấy, có bị đánh chết các nàng cũng sẽ không đưa ra quyết định khiến các nàng hối hận cả đời.- Xuân Cầm, tỷ nói xem Lâu Tử Nguyệt đi vào đó làm gì?Hạ Hầu Thiến bỗng hít một hơi khí lạnh:- Cái núi giả tầm thường đó, sẽ không phải là lối vào của Địa cung chứ?- Địa cung? Bọn họ lại để phế vật như Lâu Tử Nguyệt vào Địa cung ư!Lâu Xuân Cầm trợn mắt, lộ vẻ tham lam:- Ta nghe nói trong Địa cung toàn là bảo vật.Hạ Hầu Thiến tương đối lý trí:- Tỷ không muốn sống nữa sao? Bên trong toàn là cơ quan trùng điệp, ngay cả Đế vương các triều đại cũng không dám tùy tiện đi vào.Lâu Xuân Cầm xem thường:- Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, phế vật như Lâu Tử Nguyệt còn không sợ, ngươi sợ ư? Hơn nữa còn do chính Thái tử đưa vào, ngươi không muốn tiện tay tìm mấy món binh khí giúp tăng tu vi ư?Nàng ta nghe nói Lâu Hạ Phỉ đã là huyễn linh sư cấp năm, mấy ngày nữa sẽ trở về, đến lúc đó cuộc sống của nàng ta sẽ càng khó khăn.Hạ Hầu Thiến hơi suy nghĩ, cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự hiếu kỳ, đây chính là Địa cung đấy! Các nàng vô tình nhìn thấy chính là ý trời! Vì vậy, nàng ta cắn răng giậm chân:- Đi, chúng ta đi xem thử!Lại nói về Lâu Tử Nguyệt.Bỗng nhiên tiến vào bóng tối, yên tĩnh không tiếng động, đường gạch cực kì ẩm ướt chỉ đủ cho một người đi qua. Có gió nóng thổi tới từ phía trước, Lâu Tử Nguyệt nheo mắt cảnh giác. Trên vách đá có dấu vết lửa cháy, hơn nữa còn rất mới, chắc là lúc Hoàng thượng và Thái tử tiến vào gặp phải công kích.Nắm chặt trong tay cặp đao, nhẹ nhàng tiến về phía trước. Bốn phía chỉ có tiếng hô hấp và tiếng bước chân của nàng, không có gì khác, ở nơi tối tăm không có ánh mặt trời này đi thẳng khoảng nửa tiếng, vẫn chưa đi tới cuối.Phía trước bỗng thoáng có ánh lửa, Lâu Tử Nguyệt nghiêng đầu tránh né, ai ngờ vật kia liền hướng về phía nàng, trực tiếp công kích mặt nàng.- Viu!Má phải truyền đến cảm giác nóng bỏng!Một khắc sau, bên trong lối đi lại có ánh lửa, chợt sáng!Hơn nghìn hỏa cầu lao đến tấn công nàng!Có thể cảm giác được má phải có giọt máu chảy xuống tong tỏng, nhưng Lâu Tử Nguyệt không quan tâm.- Lưu Nguyệt Ngọc Bàn!Cặp đao xoay tròn thành hình khay ngọc, che trước người nàng, tạm thời ngăn cản đợt công kích thứ nhất. Đây là chiêu nàng nghĩ ra, có thể dùng để phòng thủ.Hỏa cầu quả nhiên dừng lại cạnh Lưu Nguyệt Ngọc Bàn, gần trong gang tấc, Lâu Tử Nguyệt hít một hơi khí lạnh, hoá ra hỏa cầu là mấy con chim to màu đỏ, bọn nó đang dương dương tự đắc mài móng vuốt, vuốt nhọn bất ngờ nhỏ máu, nàng theo bản năng sờ má phải của mình, sắc mặt chợt lạnh băng.“Tiểu Dạ Dạ, đây là cái gì?”Nàng nhanh chóng hỏi trong đầu.Kiêu Dạ tỉnh táo trả lời:“Hoả Liệt Hạc.”Hắn không biết là, hắn lại thầm chấp nhận cách gọi thân mật của nàng.“Cấp bậc?”“Cấp năm, cao hơn chủ nhân hai cấp, coi chừng.”“Con rắn Huyễn Bích lần trước ta còn giết được, có gì phải sợ?”Lâu Tử Nguyệt nói khoác mà không biết ngượng, trên tay vô cùng bình tĩnh di chuyển cặp đao, củng cố lực phòng ngự của Lưu Nguyệt Ngọc Bàn, không để Hoả Liệt Hạc có cơ hội tấn công nàng.“Chủ nhân...”Kiêu Dạ bất đắc dĩ nói,“Rắn Huyễn Bích chỉ là huyễn thú cấp năm, hơn nữa chỉ có một con.”- Tới một con giết một con, tới một đôi giết một đôi!Hơn nữa nàng còn có huyễn khí cực phẩm đao Lưu Nguyệt giúp nàng!“Kiêu Dạ, ngươi nghỉ ngơi đi, xem ta đây!”Lần đầu tiên không cần cố kỵ vận dụng huyền lực, nàng cực kì hưng phấn nha!“Ừ.”Giọng Kiêu Dạ mặc dù tùy ý, nhưng Lâu Tử Nguyệt tin hắn sẽ không để mặc nàng bị thương.Lưu Nguyệt Ngọc Bàn rút lui, huyền lực màu vàng quay lên theo vòng cổ tay, như điện lưu di chuyển giữa cặp đao.Lâu Tử Nguyệt bay lên không trung, bắt lấy chân một con Hoả Liệt Hạc, chỉ thấy một luồng ánh sáng màu vàng loé lên trong bóng tối:- Rắc!Âm thanh xương đùi vỡ nát vang lên, con hạc kia điên cuồng kêu la, cực kỳ chói tai:- Bụp!Rơi xuống mặt đất, phản phệ cực thảm, ngọn lửa tự thiêu, không đứng lên nổi!- Bụp!Lại thêm một con rơi trên mặt đất, khi nó chết, bị ngọn lửa của nó nhấn chìm, tự thiêu hủy bản thân.Hoả Liệt Hạc vốn là chim, tốc độ phi phàm, nhưng tốc độ của Lâu Tử Nguyệt lại có thể sánh ngang với nó. Một tầng băng nhũ hình lục giác bao trùm đao Lưu Nguyệt, mỗi lần đánh ra đều có một con Hoả Liệt Hạc ngã xuống, tốc độ nhanh đến mức chỉ nhìn thấy tàn ảnh, giờ phút này, ánh sáng rực rỡ, tử khí lưu động trong mắt.Cộng thêm Hoả Liệt Hạc màu đỏ và huyền khí màu vàng cấp ba của Lâu Tử Nguyệt, hào quang chói mắt, trong không gian chật hẹp, biểu diễn một màn chém giết tuyệt đẹp.Lâu Tử Nguyệt chém rơi con Hoả Liệt Hạc cuối cùng, bước qua thi thể bốc cháy của bọn chúng, giống như đang dẫm lên Nghiệp Hỏa Hồng Liên. Giây phút ấy, nhiệt huyết sôi trào, cặp mắt phượng lơ đãng lộ ra một tia ánh sáng đỏ như máu.“Đừng quá đắc ý, cẩn thận vui quá hoá buồn. Lần này, chủ nhân thắng do có vũ khí, lần sau chưa chắc đã có vận khí tốt như vậy.”Giọng Kiêu Dạ có tán thưởng, nhưng khích lệ vẫn nhiều hơn.Tay trái và tay phải của Lâu Tử Nguyệt nắm chặt chuôi dao, cúi đầu nói:- Ta biết, băng khắc lửa, phải cảm tạ Thục Phi nương nương.Nếu không, nàng cũng không thể thắng dễ dàng như vậy.“Cho ngươi.”Trước mắt bỗng xuất hiện một bình ngọc lơ lửng trong không trung.“Tiểu Dạ Dạ từ khi nào biết thương hương tiếc ngọc như vậy?”Tiếp tục đi về phía trước, nụ cười Tử Nguyệt rạng rỡ, ẩn giấu ý chế nhạo, nhận lấy bình ngọc, đổ thuốc trị thương bên trong ra, cẩn thận xoa lên má phải.Một lúc lâu sau, Kiêu Dạ nói:“Kiếm linh chỉ biết tổn thương người, không biết cứu người...”Trong giọng nói có sự áy náy, lòng Lâu Tử Nguyệt đau xót, thả bình ngọc trở lại không gian Tinh Khuyết, khẽ nói:- Không sao, Tiểu Dạ Dạ mang thuốc là được.Kiêu Dạ không nói thêm gì nữa.Bóng tối bủa vây, đi đến phát chán, Lâu Tử Nguyệt liền tìm Tử Tịch nói chuyện, trêu đùa thiếu niên xinh đẹp cũng là một chuyện lý thú.Ước chừng khoảng một lúc lâu sau, có ánh sáng lọt vào tầm mắt, Lâu Tử Nguyệt dừng nói chuyện, nghiêm túc chờ đợi, nàng cũng không muốn lại phải trải qua đợt đánh lén như vừa rồi!Cầm chặt cặp đao, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào, cúi thấp người, nín thở, từ từ tiến về phía trước.Đi tới trước cửa đá, Lâu Tử Nguyệt thò đầu nhìn phía trước. Đây là một quảng trường to lớn hình tròn, có thể chứa mấy trăm người, bốn phía đều là vách đá màu trắng. Một viên Dạ Minh Châu to lớn lơ lửng trên không trung ở giữa trung tâm quảng trường, khiến toàn bộ không gian sáng như ban ngày, mà trên quảng trường không còn vật nào khác.Lâu Tử Nguyệt hít một hơi thật sâu, bước một chân vượt qua vạch cửa đá, không có sinh vật kì dị nào đột nhiên lao ra, nàng liền yên lòng, nhưng khi hai chân nàng cùng bước lên quảng trường:- Ầm!Cửa đá sau lưng bỗng đóng kín, mí mắt Lâu Tử Nguyệt bỗng giật giật.“Tìm lối ra.”Kiêu Dạ nói.Lâu Tử Nguyệt nhíu mày.“Tiêu Dạ, ngươi biết nơi nào là cửa ra không?”“Chủ nhân trước tiên đứng dưới Dạ Minh Châu.”Lâu Tử Nguyệt nghe lời đứng yên, nhưng nàng bỗng phát hiện vòng ngọc thanh hoa toả ra ánh sáng xanh trong suốt. Giây phút ấy, vô số đóa hoa màu xanh hóa thành bươm bướm bay ra từ trong vòng ngọc, đôi cánh của chúng trong suốt, tinh khiết khiến Lâu Tử Nguyệt sinh lòng yêu thích. Bọn chúng bay khắp quảng trường, tràn ngập trong không gian chu vi khoảng trăm mét này.Cuối cùng, tất cả bươm bướm đều đậu xuống Dạ Minh Châu.Lúc này, Kiêu Dạ nói:“Đánh nát Dạ Minh Châu.”“Lộp bộp!”Trong lòng Lâu Tử Nguyệt cả kinh.“Không có ánh sáng, ta không nhìn thấy gì cả.”“Chủ nhân có muốn đi ra ngoài hay không?”