- Kỳ Lân chọn chủ, sao có thể coi là chuyện nhỏ? Trường đấu thú của ta tung hoành trên đại lục mấy ngàn năm, cũng chưa từng gặp qua. Tầm quan trọng của nàng ấy, ngay cả nước Chu Tước cũng không sánh bằng. Bây giờ ngươi hiểu rồi chứ?

Uyển Túc Phi trợn tròn mắt, lúc ấy sao hắn không nhảy lên đài chứ! Dù bị đánh thành mảnh vụn, hắn cũng vô cùng nguyện ý nhé!

Qua thật lâu, hắn mới bình phục lại nội tâm kích động, hỏi:

- Những thứ này, có quan hệ thế nào với Tử Nguyệt?

- Ta hỏi ngươi.

Lam Cơ rất hài lòng khi hắn có thể nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân như vậy. Nàng giơ ngón trỏ ra, lạnh lùng nói,

- Nếu ngươi là Lâu Tử Nguyệt, nghe nói Đế đô sắp sụp đổ, chỉ có ngươi mới có thể cứu sống tính mạng của bách dân, ngươi có cứu hay không? Cái giá phải trả là hiến tế sinh mạng của ngươi.

Uyển Túc Phi lập tức lắc đầu:

- Không biết.

- Ngươi suy nghĩ kĩ đi.

Nàng nheo mắt.

- Lâu Tử Nguyệt là một người ích kỷ, nàng sẽ không hy sinh mạng mình vì chúng sinh trong thiên hạ, nàng sẽ giống ta, bỏ trốn.

- Có lẽ ngươi quên mất một điều.

Uyển Túc Phi hơi sửng sốt:

- Điều gì?

- Trong Hoàng thành Đế đô, có ngươi.

- Có ta?

Trong lòng hắn run rẩy.

- Không chỉ ngươi, còn có rất nhiều người khác, đó là người nàng yêu, nàng sẽ hy sinh tính mạng mình vì các ngươi chứ?

- ...

Nhìn đống nước miếng lẫn rượu mình vừa phun ra trước ngọn đèn, rượu đã đục ngầu, nhưng, mùi rượu vẫn nồng đậm, Uyển Túc Phi yên lặng không nói, hắn, không biết câu trả lời.

- Tỏng tỏng!

Máu trên trán hắn rơi xuống, hoà vào rượu, gợn sóng, lòng Uyển Túc Phi cũng giống như mặt hồ, không thể nào bình tĩnh.

- Nếu muốn cứu Tử Nguyệt, chỉ có một biện pháp.

Lam Cơ khẽ nói.

Túc Phi hơi sửng sốt, hỏi theo bản năng:

- Cách gì?

Ngự thư phòng.

Xuyên qua các kệ sách, mấy bộ bàn ghế được sắp xếp chỉnh tề, giấy và bút mực cũng đã chuẩn bị xong, cuốn sách, tấu chương, bày gọn gàng bên trên.

Bách Lý Hoàng ngồi trên long ỷ khắc hoa, tuy không có vạn người quỳ dưới, nhưng vẫn uy nghiêm sừng sững. Bách Lý Long Dận đứng bên cạnh so với người, vẫn có chênh lệch, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian.

- Ngươi có biết sao trẫm kêu ngươi tới đây không?

Bách Lý Tung Hoành hỏi.

Sống lưng Lâu Tử Nguyệt thẳng tắp, bình tĩnh nói:

- Không biết.

Bách Lý Tung Hoành giống như già đi một chút, người hữu tâm vô lực nói:

- Long Dận, con nói cho nàng biết.

- Dạ, phụ hoàng.

Bách Lý Long Dận cung kính chắp tay với Hoàng thượng, mặt nhìn Lâu Tử Nguyệt, thần sắc hết sức phức tạp, sự khinh bỉ khắc trong xương cốt mặc dù đã giảm bớt nhưng vẫn không thể che giấu.

- Tứ Nguyệt Minh Châu hấp thu tinh hoa mặt trăng, vạn năm mới tạo thành một viên, Thuỷ Hoàng* Chu Tước để nó vào Địa cung, bảo vệ Địa cung Chu Tước vĩnh viễn được an bình và huyền khí trong Hoàng thành mãi mãi dồi dào. Nếu cưỡng ép lấy Minh Châu ra, Địa cung vỡ nát, Hoàng thành sụp đổ. Chỉ có trong vòng năm ngày tìm được chủ Minh Châu mới có thể ngăn chặn nguy cơ Hoàng thành sụp đổ.

*Thuỷ Hoàng: Hoàng đế đầu tiên.

Ngày mười bảy tìm được Tứ Nguyệt Minh Châu, ngày hai mươi hai thành hủy người mất, tối nay là hai mươi, tức là còn có hai ngày hai đêm.

Lâu Tử Nguyệt giữ thái độ đúng mực, nói:

- Dùng hơn chục nghìn tính mạng của bách tính trong thành làm tiền đặt cược, cố ý lấy ra Nguyệt Minh Châu, Tử Nguyệt nghĩ, e rằng Thần vương cũng không có sức nặng này. Vậy tại sao Hoàng thượng và Thái tử còn muốn đi Địa cung? Chắc không phải vì giải trừ nguyền rủa cho Thần vương.

Từng câu từng chữ của Lâu Tử Nguyệt, không hề có ý khách khí hay tâng bốc, tuy khiến Thánh thượng không vui, nhưng cũng không sai.

Thái tử tức giận, ngập ngừng không nói.

Ngược lại Hoàng thượng không thèm kiêng kị mà nói thẳng:

- Đương nhiên không phải vì Thần vương, mà vì Cửu Tiết Vương Trượng.

- Cửu Tiết Vương Trượng?

Lâu Tử Nguyệt kinh ngạc, không biết nguyên do.

Biểu tình Bách Lý Tung Hoành không hề bận tâm, trầm giọng nói:

- Chỉ có lấy Tứ Nguyệt Minh Châu ra, mới biết được chỗ của Cửu Tiết Vương Trượng trong thâm cung.

Lâu Tử Nguyệt nghiêm nghị chất vấn:

- Nói cách khác, các ngươi mạo hiểm dù Địa cung có thể bị hủy hoại, cũng phải tìm ra Cửu Tiết Vương Trượng? Hoàng thượng, Thái tử, các ngươi để tính mạng của bách tính Đế đô ở đâu? Nếu Địa cung sụp đổ, khiến bách tính tử vong, chỉ vì một cây vương trượng, có đáng giá không?

- Im miệng!

Trong mắt Bách Lý Long Dận thoáng hiện vẻ hoảng sợ, vì che giấu, mà tức giận quát to:

- Đây là thái độ của ngươi khi nói chuyện với Phụ hoàng sao? Phụ hoàng là vì lo cho chúng sinh trong thiên hạ, bách tính Đế đô so với thiên hạ, nhẹ tựa lông hồng!

Nhẹ tựa lông hồng ư!

- Đừng lấy danh thiên hạ để che giấu cho hành vi của các ngươi. Tất cả mọi thứ các ngươi làm, đều chỉ vì bản thân mình, vì một lời tiên đoán người có được Vương trượng chính là người thống nhất tứ hải, vì đạt được địa vị quyền lực cao hơn mà thôi.

Bị đâm trúng tim đen, lần đầu tiên Bách Lý Tung Hoành để lộ tình cảm thực của mình, cực kì tức giận một chưởng đánh nát bàn gỗ đàn hương trăm năm, trên trán nổi gân xanh:

- Đúng là mồm miệng lanh lợi! Ngươi có biết, trẫm có thể sai người giết ngươi ngay bây giờ!

Nếu có người ngoài ở đây, dưới sự tức giận của vương giả, đã sớm quỳ xuống cầu xin tha thứ. Nhưng Lâu Tử Nguyệt vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, trong lòng bỗng cảm thấy bi thương, chỉ nói một câu:

- Ngươi không dám.

Câu nói này hoàn toàn khiến Hoàng đế cao cao tại thượng và Thái tử nghẹn lời.

Sắc mặt Bách Lý Hoàng hết xanh lại đỏ, hết đỏ lại xanh, ngón tay bấu vào tay vịn trên long ỷ, như muốn bóp nát tay vịn.

Nàng nói không sai, bọn họ có chuyện cầu xin nàng, dù lừa gạt hay dụ dỗ, cũng phải khiến nàng tiến vào Địa cung. Khi nàng tiến vào, sẽ không còn ai biết đến chuyện này, bởi người chết không biết nói chuyện.

Bách Lý Long Dận muốn lên tiếng, lại bị phụ hoàng trừng mắt.

Người ngồi vững vàng trên ngôi vua, nói:

- Không hổ là chủ nhân mà Tứ Nguyệt Minh Châu chọn lựa, ngươi quả nhiên thông minh hơn người. Nếu ngươi có thể giải quyết nguy cơ Địa cung sụp đổ, trẫm sẽ hoàn thành một nguyện vọng giúp ngươi.

Hoàng thượng đưa ra lời dụ, về tình về lý, Lâu Tử Nguyệt đều phải tiếp nhận.

- Hoàng thượng, nếu ta làm được, ta chỉ muốn một đạo thánh chỉ.

Bách Lý Hoàng đã chuẩn bị nàng sẽ đòi hỏi rất nhiều, chỉ lẳng lặng hỏi:

- Thánh chỉ gì?

- Chuyện hôn sự của ta sẽ do ta quyết định, ai cũng không thể can thiệp.

Mắt Lâu Tử Nguyệt cong cong như đang cười, nàng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc giật mình, trợn mắt của Bách Lý Hoàng và Bách Lý Long Dận.

Giao dịch tốt như vậy mà nàng lại chỉ đòi một đạo thánh chỉ như vậy? Đổi thành người khác, đòi một mảnh đất lớn, đòi tiền, đòi người, đòi thiên địa linh bảo, cái gì cũng muốn, nhưng Lâu Tử Nguyệt...

Cuối cùng, Bách Lý Tung Hoành hoảng hốt, thở dài nói:

- Trẫm đồng ý. Ngươi giống hệt mẫu thân mình, đều khiến trẫm bất ngờ, nếu nàng còn sống, chắc chắn sẽ tự hào về ngươi.

Đến tận bây giờ, Lâu Tử Nguyệt mới nghe được câu nói cảm động nhất của Bách Lý Tung Hoành. Nhưng, chỉ vậy mà thôi.

- Long Dận, con đưa nàng đi Địa cung.

Bách Lý Long Dận gật đầu:

- Vâng.

Bách Lý Tung Hoành nhìn bóng lưng tiểu bối đi xa, bàn tay thô ráp xoay ngọc bội Song Ngư, thì thầm:

- Như Họa, dù có phải đánh đổi tính mạng của chúng sinh trong thiên hạ, trẫm cũng phải tìm được nàng...

Trong chớp mắt, Bách Lý Tung Hoành lại trở về làm đế vương vô tình, người có lòng dạ lạnh lẽo cứng rắn nhất trên đời.

Tờ mờ sáng, mặt trời mọc phá tan sương mù dày đặc, hai người bước đi trong ánh nắng ban mai, Bách Lý Long Dận ở phía trước, Lâu Tử Nguyệt ở phía sau.

Mặt Bách Lý Long Dận bỗng âm trầm, dưới ánh mặt trời màu vàng yếu ớt, nghiêng mặt hỏi:

- Lâu Tử Nguyệt, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?

Lâu Tử Nguyệt nghi ngờ, nghiêng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:

- Ta chỉ muốn sống theo ý mình.

- Trên đời này, ai có thể sống tự do như vậy?

Bách Lý Long Dận giễu cợt:

- Dù là phụ hoàng của ta cũng không làm được.

Lâu Tử Nguyệt im lặng.

- Đến rồi.

Hắn chỉ vào núi giả không xa nằm ở cửa đông thành, tự tay để Tứ Nguyệt Minh Châu vào trong tay nàng:

- Thời gian không nhiều, trước đêm mai, sống sót trở về, nếu không, người trong thành này đều phải chết.

- Nếu ta nói, ta làm vậy là vì tính mạng của mấy chục nghìn người thì sao?

Lâu Tử Nguyệt bỗng chớp mắt, thản nhiên cười.