Tô Lạc Vân đè lại bả vai nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, hỏi: - Chuyện cuối cùng muội nhớ là gì?Y rất tự tin với hộ vệ của Tô phủ, trừ khi là Bách Lý Hạo Thần tự mình bước ra, vậy nên tạm thời không lo lắng cho sự an toàn của hắn. Chẳng qua chuyện có thể khiến hắn gấp gáp như vậy, trừ chuyện liên quan đến mấy người bạn tốt như bọn họ, chỉ có thể là chuyện liên quan đến Lâu Tử Nguyệt. Vậy nên y cũng sốt ruột.- Hạo Thần ca nói có chuyện phải ra ngoài, muội bảo huynh ấy chờ ca ca trở lại hẵng đi. Kết quả, kết quả muội liền bất tỉnh...- Có người tìm huynh ấy? E rằng chỉ có ca ca của Tô Tương Nhi mới có thể nghe hiểu lời nàng nói, trực tiếp nhìn ra vấn đề quan trọng.Tô Tương Nhi xoa xoa huyệt thái dương, cẩn thận nhớ lại, cuối cùng vỗ đầu, nhớ ra chuyện gì, - Đúng rồi, có ám vệ nào đó tìm huynh ấy, hình như có chuyện rất gấp.- Ca! Huynh đi đâu vậy? Mắt thấy ca ca lại chạy đi, Tô Tương Nhi thở phì phò, phồng má, nhìn chằm chằm mê hương bị dập tắt trên bàn, như là muốn nuốt nó vào bụng.Tô phủ, trong phòng đại trưởng lão.- Đại trưởng lão, sao ngài kêu ta tới đây? Trong lòng Tô Lạc Vân sốt ruột, nhưng dù có lo lắng hơn nữa cũng không thể mất bình tĩnh trước người y kính trọng. Ở Tô phủ, Đại trưởng lão đức cao vọng trọng, đệ tử hay con cháu Tô thị đều kính yêu trưởng lão. Ông cùng thế hệ với lão gia chủ, gia chủ đối xử với ông cũng rất hữu lễ.Mặc dù Đại trưởng lão đã qua bảy mươi, nhưng tu vi cao thâm, tinh thần quắc thước, cả người mặc áo bào xám thu lại khí tức. Tô Lạc Vân đứng trước mặt ông, liền có cảm giác con người này thâm sâu khó lường.- Ngươi có biết, Hoàng thành sắp có một trận đại nạn?Y sửng sốt, lòng cũng trùng xuống, - Lạc Vân không biết.Đại trưởng lão truy hỏi: - Nếu lấy Cửu Tiết Vương Trượng ra dễ dàng như vậy, vì sao hơn ngàn năm qua, chưa có Đế vương nào mang nó ra?Tô Lạc Vân ngập ngừng, - Có lẽ, có lẽ là không ai biết nó ở nơi nào.Đại trưởng lão lắc đầu, rồi lại gật đầu, tay áo bào rộng lớn lay động dưới ánh nến: - Nếu muốn lấy Cửu Tiết Vương Trượng ra, nhất định phải trả một cái giá rất lớn.- Trả giá? Trả giá như thế nào?- Chính là bởi không biết phải trả giá như thế nào, nên không ai dám mang nó ra. Nhưng ba ngày trước, Hoàng thượng mang nó ra, cái giá phải trả, liền xuất hiện.- Đó là...- Địa Cung sụp đổ, Đế đô biến thành phế tích.Tô Lạc Vân hoảng sợ, sắc mặt đại biến.Hồi lâu, y mới tỉnh lại, - Đó… đó chính là tính mạng của bách tính trăm họ mà! Chúng ta có thể trốn, nhưng sao bọn họ có thể trốn được...- Trong cung truyền ra tin tức, chỉ có thể chống đỡ thêm hai ngày nữa. Nếu không có người tu sửa phong ấn, chúng ta thật sự phải chạy trốn khỏi Đế đô này.Tô Lạc Vân không tưởng tượng nổi, gầm nhẹ: - Đại trưởng lão! Ý của ngài là, muốn ta đi trốn? Đế vương vì việc tư, không màng đến bách tính Đế đô. Tuy y chỉ là một nhân vật bé nhỏ, nhưng y cũng không làm loại chuyện vừa lâm trận đã lùi bước.- Đúng, đưa Tương Nhi đi cùng.- Vậy còn ngài? Còn phụ mẫu ta? Cả ca ca ta nữa?Cả người Đại trưởng lão tràn đầy chính khí: - Chúng ta nguyện cùng chết cùng sống với Đế đô.- Không được! Y quả quyết cự tuyệt, trong mắt đầy tia máu.Đôi mắt Trưởng lão buồn bã: - Không đến lượt ngươi quyết.Sau cổ đau xót, Tô Lạc Vân lập tức bất tỉnh, mất đi ý thức.Hoá ra, mê hương trong phòng Tô Tương Nhi là do bọn họ thả... Y quên mất, sao Bách Lý Hạo Thần biết làm loại chuyện như vậy?Nói về Uyển Túc Phi, hắn một mình quay về từ trong cung. Trời sắp sáng, hắn cũng không muốn ngủ, cũng không ngồi xe, cứ đi trên đường, đến một ngõ hẻm mờ tối sâu thẳm. Bên trong truyền ra tiếng huyên náo, sao nơi này lại huyên náo như vậy, không nghĩ cũng biết, chắc chắn là trường đấu thú.Quỷ thần xui khiến, bước chân hắn lững thững tiến vào.- Lam Cơ? Nàng trở lại rồi? Khi Uyển Túc Phi nhìn thấy nữ nhân, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, dùng sức lắc đầu, giống như muốn xác nhận điều gì.Lam Cơ mặc một chiếc váy dài thướt tha, khí chất cao quý, giống như tiên nữ, đôi mắt lạnh lùng, - Ừ, hôm nay vừa mới tới.Hắn tà khí đẩy nàng dựa lưng vào chân tường: - Cho ta một phòng hảo hạng.Cặp mày liễu của nàng hơi nhíu lại, giọng nói cảnh cáo: - Uyển công tử, nơi này cũng không phải là khách điếm.- Ta mệt. Uyển Túc Phi thuận thế dựa vào ngực nàng.Lam Cơ hơi sửng sốt.Miệng Uyển Túc Phi nỉ non: - Ngủ trong phòng nàng.Hồi lâu, nàng ném hắn cho tên thuộc hạ đứng bên cạnh: - Đưa vào phòng ta.- Thật thô bạo nha, quả nhiên là Lam Cơ.Rèm cửa xanh biếc, cảnh xuân kiều diễm, khiến người xem mơ tưởng viển vông. Nhưng Lam Cơ không phải Cửu Mị, nàng mời Uyển Túc Phi ngồi xuống, uống trà ăn điểm tâm, không phải ăn uống chùa.- Ngươi còn có thời gian rảnh rỗi để ăn sao? Ngươi có biết, Hoàng thành rộng lớn này, vào giờ Tý hai ngày sau sẽ trở thành một đống phế tích không? Đến lúc đó núi xác biển máu, khắp nơi hoang tàn.Lời nói của Lam Cơ, khiến Uyển Túc Phi cứng đờ. Hắn bỗng chơi xấu ôm thắt lưng Lam Cơ, sàm sỡ, thở nhẹ bên tai nàng: - Những thứ này có liên quan gì đến ta? Ngày mai mặt trời lại mọc, bổn thiếu gia lại có thể sống qua ngày mai.- Xem ra Uyển Đại thiếu gia cho rằng ta đang nói đùa? Nàng nhẹ nhàng tránh hắn, ngón tay ngọc thon dài đẩy ly rượu đến trước mặt hắn. Uyển Túc Phi nhận lấy, nhưng sau khi nghe nàng nói xong, rượu trong miệng cũng trở nên đắng chát, nuốt không trôi: - Ngươi có biết, muốn lấy được Cửu Tiết Vương Trượng, phải mở ra kết giới bảo vệ Địa cung, mà trung tâm của kết giới này chính là một viên Tứ Nguyệt Minh Châu.Uyển Túc Phi kinh ngạc, rượu không nuốt trôi, dứt khoát phun toàn bộ ra ngoài.Trong mắt Lam Cơ thoáng qua tia sáng màu lam: - Nếu Tứ Nguyệt Minh Châu mất, là một người yêu thích ngọc thạch như ngươi, chắc chắn biết rõ, chuyện gì sẽ xảy ra?Uyển Túc Phi nuốt nước miếng, mở miệng lắp bắp nói: - Kết giới bảo vệ Địa cung chắc chắn sẽ sụp đổ, đến lúc đó, toàn bộ Địa cung sẽ bị vùi lấp, mà tất cả điều này, chỉ xảy ra trong chớp mắt...Hắn vỗ đùi, sắc mặt ảm đạm: - Ai da! Ta muốn chạy thoát thân! Lam Cơ nàng cũng mau trốn đi!- Đứng lại!Lam Cơ túm chặt đai lưng hắn, dường như sắp cởi quần của hắn, hắn mới dừng lại.- Ngươi đừng quên, cuối cùng Hoàng thượng kêu Lâu Tử Nguyệt đi theo người.Nhắc tới Lâu Tử Nguyệt, Uyển Túc Phi bỗng cứng đờ, liếm đôi môi khô nứt, nói: - Tức là, ta không thể chạy trốn?- Không những không thể trốn, mà ngươi còn phải ngăn chặn chuyện này xảy ra. Lam Cơ buông đai lưng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.Uyển Túc Phi bỗng nở nụ cười giảo hoạt: - Nàng nói cho ta biết những điều này để làm gì? Sao ta phải ngăn chặn chuyện này xảy ra cơ chứ?Lam Cơ lập tức ý thức được điều gì: - Ngươi đang thử thăm dò ta?- Không phải. Uyển Túc Phi quay lại chỗ ngồi, vắt chân: - Vừa nãy ta còn đang nghĩ, từ khi nào mà trường đấu thú lại coi trọng tính mạng con người như vậy. Giờ ta hiểu rồi, hoá ra là có dụng ý khác nha, hơn nữa còn cảm thấy rất hứng thú với Lâu Tử Nguyệt. Khoé miệng cong lên nở nụ cười sâu xa, Uyển Túc Phi thờ ơ nói.Lam Cơ yên lặng, bỗng khàn giọng nói: - Con thú khế ước của nàng.- Đó rốt cuộc là thứ gì?- Thứ gì? Lam Cơ trợn tròn hai mắt, dường như cực kì coi thường thái độ thờ ơ của hắn: - Đó chính là Kỳ Lân.Lời nói nhẹ nhàng truyền vào lỗ tai người nào đó, chẳng khác gì sấm đánh ngang tai.- Cái gì! Uyển Túc Phi bỗng bị hoảng sợ ngã từ trên bàn xuống! Trên đầu sưng một cục, nhưng hắn không cảm thấy đau chút nào, lớn tiếng hỏi: - Nàng... nàng... nàng... nàng nói đó là Kỳ Lân!? Nàng không lừa ta chứ? Hả?