Tuy có lòng tốt, nhưng Tô Lạc Vân lập tức nghe ra ẩn ý trong lời nói của nàng ta:

- Có cứu bọn họ hay không là chuyện của ta, không liên quan tới ngươi.

Từ khi nào mà Tô Lạc Vân lại biết nói lời châm biếm như vậy? Lâu Đông Tuyết ăn nói nhũn nhặn, không để ý thù cũ, có lòng tốt khuyên ngăn, vậy mà y lại đạp lên lòng tốt của nàng như vậy ư?

Hạ Hầu Thiến ngược lại mặc kệ Uyển Túc Phi, không có mặt mũi nào đi nghe mắng tiếp. Nàng ta an ủi Lâu Đông Tuyết, âm thầm tỏ ý nàng không nên nói nữa. Chẳng qua đáy mắt lại thoáng hiện sự u tối, khiến lòng người run sợ.

Sắp tờ mờ sáng rồi, ngay khi trưởng bối hai nhà Tô, Uyển mãnh liệt kháng nghị, nhưng hai người vẫn lựa chọn đánh cuộc, ngay khi đa số người ở đây đều không mong muốn bọn họ trở về, Kính Hoa Thủy Nguyệt bỗng rung động, gợn sóng lăn tăn, khe khẽ rung, khiến tất cả mọi người chú ý.

Lâu Tử Nguyệt là người đầu tiên tỉnh lại. Nàng mở mắt, lúc nhìn thấy sự kinh ngạc và vui mừng của Tô Lạc Vân cùng Uyển Túc Phi, nàng liền biết bọn họ giống như Bách Lý Hạo Thần, muốn xông vào cứu nàng. Vì vậy nàng cúi người, trịnh trọng nói:

- Lạc Vân, Túc Phi, cám ơn các ngươi nghĩa vô phản cố*.

Nghĩa vô phản cố: không chùn bước khi làm việc nghĩa.

- Không cần cám ơn. Quan hệ của chúng ta như nào chứ, Nguyệt mỹ nhân.

Uyển Túc Phi tà khí nhướng một bên lông mày, tỏ vẻ không có gì.

- Đi ra là tốt rồi.

Tô Lạc Vân híp mắt, đi đến nhìn Tô Tương Nhi.

Tô Tương Nhi vừa mở mắt, liền vội vàng hỏi:

- Hạo Thần ca! Huynh sao rồi? Sắc mặt huynh sao lại tái nhợt vậy, có phải là cảm thấy không thoải mái không?

- Khụ khụ!

Cuối cùng Bách Lý Hạo Thần cũng tỉnh lại.

Tô Lạc Vân và Uyển Túc Phi đều lo lắng:

- Hạo Thần, huynh không sao chứ?

- Ta không sao.

Giọng Bách Lý Hạo Thần khàn khàn.

Tô Lạc Vân bắt mạch cho hắn:

- Chẳng qua là cảm lạnh.

- Ca! Bên trong chơi rất vui. Huynh không đi vào thật đáng tiếc!

Tô Tương Nhi ôm lấy huynh trưởng của mình, cười ngọt ngào:

- Muội còn phát hiện ra một bí mật nha, buổi tối muội sẽ nói với huynh!

Nàng vô tình hoặc cố ý liếc nhìn Lâu Tử Nguyệt. Khóe miệng Lâu Tử Nguyệt giật giật.

Tô Lạc Vân hiểu ý, nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn sâu hơn:

- Được.

Mộ Dung Trừng Oanh chán ghét, trợn mắt nhìn Bách Lý Hạo Thần, không ngờ hắn có thể trở lại! Mà những người khác, ai cũng có tâm tư riêng, bọn họ đều chờ Tống Thanh Huy nói rõ.

Dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, Lâu Tử Nguyệt đi tới trước mặt Tống Thanh Huy, bình tĩnh nhìn hắn. Hai tay hắn rũ xuống hai bên, áo khoác màu lông quạ bay bay theo gió, bộ dạng ung dung tự tại. Mặc nàng quan sát, cuối cùng, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được, nói:

- Chính là ngươi.

Hai người đối mặt, chỉ có Trinh Phi mới có thể cảm giác được ánh mắt khi hai người nhìn nhau như đang toé lửa.

Khi mọi người đang chờ đợi kết quả, Tống Thanh Huy và Lâu Tử Nguyệt chậm rãi đi xuống tế đàn, đi tới trước mặt Bách Lý Hoàng, nói:

- Hoàng thượng, người con gái của thần mặt trăng chính là Lâu Tử Nguyệt, mời Hoàng thượng định đoạt.

Một hòn đá làm dậy cả mặt hồ, mọi người trố mắt nhìn nhau, không biết nên vui hay buồn.

Mắt Bách Lý Hoàng lộ ý khen ngợi, cao giọng nói:

- Không hổ là con gái của Lâu Như Họa. Ngươi đi theo ta, Thái tử cũng theo ta.

Thái tử?

Các cô nương vừa nãy còn coi chuyện này không liên quan đến mình, giờ phút này sắc mặt đại biến! Lòng lập tức lo lắng.

Cái chức vụ Thái tử phi này, có biết bao người bon chen?

Câu nói này không khác gì ném bom vào hội nghị, trong lòng những thiên kim đang đến tuổi cập kê đứng ở đây đều sốt ruột lo lắng. Từng ánh mắt nhìn Lâu Tử Nguyệt đều tràn ngập sự tàn bạo, ghen tị, không phải hai người đã từ hôn rồi ư? Không phải tối nay sẽ quyết định ai là Thần vương phi sao? Có quan hệ gì với Thái tử? Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn đổi ý sao?

Ngay cả Mộ Dung Trừng Oanh cũng chưa từng được Hoàng thượng nhìn với ánh mắt tán thưởng như vậy. Lâu Tử Nguyệt cũng không biết bản thân vô tình đã trở thành tình địch của vô số người, các cô nương đều hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng, những điều này có gì quan trọng với nàng đâu cơ chứ.

- Xem ra lại có kịch hay rồi, tiếc là chúng ta không được xem.

Mắt Uyển Túc Phi lộ vẻ không biết làm thế nào, biểu cảm cực kỳ khoa trương.

Tô Lạc Vân tùy ý hỏi Bách Lý Hạo Thần:

- Hoàng thượng không gọi huynh đi theo, huynh có thất vọng không?

Môi hắn khẽ nhếch, nở nụ cười yếu ớt:

- Đã sớm liệu được.

Uyển Túc Phi không thèm nể mặt, gõ đầu hắn:

- Huynh đừng thông minh như vậy, cũng phải cho chúng ta chút hy vọng chứ!

Tô Tương Nhi lau mồ hôi, mắt lộ vẻ hoài nghi:

- Các huynh lại định bí hiểm làm chuyện gì vậy? Sao muội chẳng hiểu gì cả?

- Nghe không hiểu là đúng. Về nhà thôi.

Tô Lạc Vân nói.

- Không về.

Bách Lý Hạo Thần nói.

- Không về cũng phải về!

Tô Lạc Vân ra lệnh:

- Huynh theo ta về nhà, huynh cảm lạnh rồi, không thể cứ thế trở về Vương phủ được.

Tô Tương Nhi vỗ tay đồng ý, ngây thơ nói:

- Hạo Thần ca tới nhà muội đi, như vậy tốt hơn, muội cũng có thể chăm sóc cho huynh.

Bách Lý Hạo Thần cứ thế bị hai huynh muội Tô gia kéo lên xe ngựa.

Bích Thuỷ Cung, ánh trăng mông lung, dưới tàng cây hải đường, vạn vật yên tĩnh.

Cô nương trẻ tuổi mặc váy xanh nhạt lười biếng tựa vào cạnh cây, hai tay nhẹ nhàng mơn trớn lá xanh. Bốn phía không một bóng người.

- Ngọc Trinh.

Giọng nói réo rắt từ xa xa truyền tới, hắn mặc áo khoác màu lông quạ, hai chân đi như bay về phía nàng.

Cô nương ngẩng đầu, ánh trăng rốt cuộc cũng chiếu lên gương mặt tuyệt mỹ của nàng, đó là một dung mạo khiến người khác không dám khinh nhờn, thần thái như nước, trong sáng như trăng. Trong đáy lòng Tống Thanh Huy, nàng là sự tồn tại mà hắn không thể đụng tới.

- Thanh Huy...

Nàng khẽ nỉ non, vẻ mặt gần như si mê, trong cung điện thâm sâu này, không có ai còn dám kêu tên nàng. Trinh Phi? Nương nương? Đó không phải là tên nàng.

Gần trong gang tấc, nhưng lại không thể chạm vào đối phương, không hợp đạo lý, nếu bị người bắt gặp sẽ tạo thành tổn thương không thể nào vãn hồi cho đối phương. Tống Thanh Huy cố gắng khắc chế cảm tình của mình, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng, hỏi:

- Tìm ta gấp như vậy, có chuyện gì?

- Lâu Tử Nguyệt gặp nguy hiểm.

Tống Thanh Huy hơi sửng sốt,

- Liên quan gì đến chúng ta?

- Tuy bị người khác ủy thác, nhưng chàng đừng quên, ở hội đấu giá...

Nhắc tới chuyện này, Tống Thanh Huy cũng nhíu lông mày. Hôm đó hắn cũng có mặt ở đấy, vốn định nếu vẫn không ai thành công, hắn liền trực tiếp cưỡng ép kí khế ước, ai ngờ nàng chỉ tùy tiện trấn an một chút, con thú kia liền thần phục nàng...

Vạn Ngọc Trinh thu lại tất cả những tình cảm không cần thiết, lý trí phân tích, nói:

- Người khác không biết, nhưng chàng và ta đều biết con thú kia có lai lịch ra sao.

Tống Thanh Huy yên lặng một lúc, hỏi:

- Nàng hy vọng ta làm gì?

- Thông báo cho trường đấu thú, ta nghe nói hôm nay nàng ấy sẽ trở về.

Lúc Vạn Ngọc Trinh nói đến nàng ấy, mí mắt khẽ giật giật.

Tống Thanh Huy cũng sửng sốt, nhưng suy nghĩ một lát liền hiểu:

- Được.

Thay đổi suy nghĩ:

- Bên Thần vương thì sao?

Bỗng nghĩ đến cái gì, trên mặt Vạn Ngọc Trinh nở nụ cười sâu xa:

- Cũng báo tin này cho hắn đi.

Tô phủ.

Tô Lạc Vân vừa vào phủ, liền lấy thuốc trị cảm lạnh, tự xuống phòng bếp sắc thuốc, sắc khoảng nửa giờ mới xong, đi đưa cho Bách Lý Hạo Thần. Y vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thuốc mê, một mình muội muội hôn mê ở trong phòng, Bách Lý Hạo Thần không thấy đâu.

Tô Lạc Vân tức giận nhìn một màn trước mắt, dập tắt mê hương:

- Tương Nhi, mau tỉnh lại!

Tô Tương Nhi mơ hồ tỉnh lại từ trong giấc mộng,

- Chuyện gì vậy ca?

- Muội bị đánh thuốc mê, Hạo Thần đâu?

- Đầu muội choáng quá... A!

Tô Tương Nhi lập tức thanh tỉnh, khoa trương nhảy lên, nắm chặt tay thành quả đấm,

- Không ngờ huynh ấy lại cho muội ngửi thuốc mê! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?