Đến khi hắn buông tay, Lâu Tử Nguyệt suýt ngạt thở.

Trong nước, hôn... Trời ơi! Thế mà nàng lại không phòng bị người mù như hắn, mặt Lâu Tử Nguyệt đỏ bừng như lửa đốt.

Hoá ra, Bách Lý Hạo Thần mới là người che giấu kỹ nhất. Ngẫm thêm một chút liền đoán được nội tình bên trong chuyện này thâm sâu khó lường.

“Kiêu Dạ, có phải ngươi đã sớm biết rồi đúng không?”

Lâu Tử Nguyệt lạnh mặt.

“Chủ nhân, ta, ta có biết gì đâu.”

Lâu Tử Nguyệt rất tức giận, bởi vì nàng nghe thấy tên tiện linh nào đó đang cười trộm.

“Tử Tịch, đánh hắn.”

“Tỷ, đệ...”

Đệ không đánh lại huynh ấy nha, Tử Tịch không nói, cũng không biết tại sao Kiêu Dạ ca lại cười ngông cuồng như vậy. Lần đầu tiên cậu ta thấy huynh ấy cười to như vậy, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cậu ta thấy tỷ tỷ tức giận đến vậy.

“Kiêu Dạ, ngươi thử dám đánh trả xem?”

“Chủ nhân, ta, ta thật sự không biết gì cả... Tử Tịch, đệ đánh thật ư?”

Lúc này Tô Tương Nhi mới xoay người, đỏ mặt nói:

- Cái... cái đó, ta, chúng ta tìm đường ra đi.

Để bù đắp lại lỗi lầm, Kiêu Dạ vừa tránh quả đấm của Tử Tịch, vừa nói:

- Đi hướng đông nam đi, bổn tọa đã, đã mở một lỗ hổng.

Lâu Tử Nguyệt kinh ngạc, không ngờ Kiêu Dạ lại trực tiếp chiếm lĩnh lấy không gian Tứ Nguyệt Minh Châu này. Việc này cần sức mạnh tinh thần lớn đến mức nào chứ... Yêu nghiệt!

“Tử Tịch, tiếp tục.”

Dù Tử Tịch dốc hết sức, thì Kiêu Dạ cũng không có khả năng bị thương. Vậy nên Lâu Tử Nguyệt đi bộ trong bối cảnh thanh âm Kiêu Dạ bị đánh làm nền liền cảm thấy cực kì dễ chịu.

- Chúng ta đi về hướng đông nam đi.

Lâu Tử Nguyệt đi theo phương hướng chỉ dẫn của tên Dạ nào đó.

- Nguyệt, sao nàng, nàng không để ý đến ta?

Bách Lý Hạo Thần nhắm mắt lại tiếp tục giả bộ.

Lâu Tử Nguyệt trực tiếp ra tay, quăng hắn bay ra ngoài mười mét:

- Hừ! Không muốn chết thì ngươi cứ qua đây.

Tô Tương Nhi kinh ngạc, trố mắt nhìn. Cô nàng vội vàng chạy đến đỡ Bách Lý Hạo Thần đứng dậy, hung dữ trách cứ Lâu Tử Nguyệt:

- Sao ngươi có thể làm như vậy cơ chứ? Hạo Thần ca chọc giận ngươi lúc nào? Sao ngươi lại ra tay nặng như vậy?

- Ta... ta...

Lâu Tử Nguyệt giận nha đầu này quá ngây thơ:

- Ngươi nhìn hắn đi...

Sắc mặt nàng thay đổi liên tục, cuối cùng đạp lên đất cát dưới chân, tức giận nuốt lời muốn nói xuống.

Ba người bọn họ đều chỉ có hồn phách tiến vào, vậy nên toàn bộ đồ trên người đều sẽ biến mất. Nói ví dụ như ánh mắt của Bách Lý Hạo Thần, hắn thấy được chính là thấy được, trừ khi hắn nhắm mắt lại không nhìn nữa, hoặc ví dụ như...

Nàng lại lần nữa nín thở.

Mặt nàng...

Giờ phút này, nàng và Tô Tương Nhi đều kịp phản ứng lại.

- Tử Nguyệt, mặt ngươi! Ngươi thật xinh đẹp!

Mắt Tô Tương Nhi lộ vẻ si mê, hai mắt sáng lên, giống như sói đói nhìn thấy gà rừng:

- Thảo nào ca ca ta thích ngươi như vậy... Nếu ta là đàn ông, ta cũng sẽ cưới ngươi.

- Tương Nhi.

Bách Lý Hạo Thần khẽ ho nhẹ:

- Muội lại ném huynh xuống đất rồi, đỡ huynh đứng dậy...

Tô Tương Nhi lập tức phản ứng lại, nhìn người đàn ông đang nằm trên đất:

- Xin, xin lỗi! Muội nhất thời thấy mỹ nhân, quên huynh!

Thật không ngờ, còn muốn muội muội xinh đẹp đỡ dậy mới có thể đứng lên ư? Mắt Lâu Tử Nguyệt lộ sự khinh bỉ, trợn mắt nhìn Bách Lý Hạo Thần, hắn tiếp tục giả bộ nhu nhược. Lâu Tử Nguyệt âm thầm mắng, đồ đê tiện không biết xấu hổ!

Lâu Tử Nguyệt bỗng nghiêm túc nói chuyện với Tô Tương Nhi:

- Ngươi cũng có điểm khác.

- Chỗ nào vậy?

Tô Tương Nhi tò mò sờ mặt mình,

- Mặt ta cũng thay đổi sao?

- Trên ấn đường của ngươi có vết bớt màu xanh hình giọt nước.

Lâu Tử Nguyệt chăm chú nhìn, tiến lên nhẹ nhàng vuốt ve vết bớt hình giọt nước trên ấn đường của nàng:

- Phía trên còn có phù văn, không biết có ý nghĩa gì.

“Kiêu Dạ, ngươi có biết không?”

“Tạm thời không biết.”

Tô Tương Nhi ngược lại hoảng hốt một lúc, bỗng thổ lộ tiếng lòng:

- Sau khi ta ra đời, cha mẹ ta mời thầy tế lợi hại nhất coi bói cho ta và ca ca. Thầy tế nói mạng hai bọn ta giống nhau, đều là mạng thủy, nếu sinh ra ở nhà bình thường, chính là thần y tương lai sẽ hành y cứu người. Còn nếu sinh ở đại gia tộc như bọn ta, liền có thể trở thành huyễn linh sư cao cấp hệ thủy.

Lâu Tử Nguyệt cúi mặt, thảo nào Tô Lạc Vân lại mở Triệt Vân Đường, hoá ra y thích nghề y hơn là trở thành huyễn linh sư.

- Có lẽ vết bớt trên ấn đường của ta, vị thầy tế kia đã thấy từ đầu...

Tô Tương Nhi yên lặng một lúc, bỗng cười nói:

- Chúng ta mau đi ra ngoài đi, đừng để bọn họ chờ đợi thêm nữa.

Đã qua một canh giờ, mọi người đã đứng đến mức tê cả chân, người ngủ gà ngủ gật, người tán gẫu với nhau, người thật sự mong bọn họ trở về bình an cũng không nhiều.

Bách Lý Hoàng ngẩng đầu nhìn bóng đêm, chỉ chỉ ba người bất động trước Kính Hoa Thủy Nguyệt, cau mày:

- Mang bọn họ đi.

Tống Thanh Huy vội vàng ngăn cản, nói rõ:

- Thể xác và linh hồn không thể cách nhau quá xa, nếu không bọn họ không thể trở về thân thể của mình được.

- Có biện pháp gì để bọn họ trở lại không?

- Thứ cho thần vô năng, chỉ có thể dựa vào chính họ, chúng ta chỉ có thể chờ đợi.

Mặt Bách Lý Hoàng không cảm xúc, Hoàng hậu tiến lên, khuyên:

- Hoàng thượng, chúng ta về trước đi, nơi này đã có Tống chủ bộ và Thống lĩnh cấm quân. Một khi bọn họ trở lại, chắc chắn sẽ thông báo cho chúng ta trước tiên.

Mọi người vội vàng phụ họa, các nàng cũng không muốn ở chỗ này căng mắt chờ.

- Không.

Bách Lý Hoàng nghiêm khắc từ chối, vô tình thở hắt ra:

- Trẫm ở đây chờ bọn họ.

Cái gì? Trong lòng mọi người kinh hãi, không biết sao Hoàng thượng lại có thái độ khác thường, để ý ba người bọn họ như vậy.

Khoác thêm phượng bào, mặt Hoàng hậu đầy vẻ mệt mỏi, hoà nhã nói với Thái hậu:

- Đã qua hai canh giờ rồi, cô mẫu ngài cũng mau đi nghỉ ngơi đi, nơi này có ta với Hoàng thượng và Thái tử là đủ rồi.

Thái hậu cố chấp:

- Ai gia phải đợi cháu trai đi ra.

Cháu trai... Ánh mắt Hoàng hậu hơi chăm chú.

Thái độ Trinh Phi lạnh nhạt, im lặng đứng bên cạnh, tầm mắt luôn vô tình hoặc cố ý liếc nhìn Tống Thanh Huy.

Người cao nhất không đi, Hoàng hậu cũng không dám đi, cứ thế, tất cả mọi người ở chỗ này, có ai dám rời đi trước? Đều tại Lâu Tử Nguyệt, bản thân muốn chết còn liên lụy các nàng phải đứng ở đây chịu gió lạnh.

Sau khi hồn bọn họ lìa khỏi xác ba canh giờ, Tô Lạc Vân và phụ mẫu của cậu, gia chủ, chủ mẫu của Lâu gia, đám người Uyển Túc Phi đều chạy tới.

- Ta muốn đi vào!

Trời sắp sáng rồi, Tô Lạc Vân căn bản không dám tưởng tượng! Bằng hữu tốt nhất của y, muội muội ruột và nữ nhân y coi trọng đều ở bên trong, mà lúc này y mới nhận được tin tức.

Mắt thấy Tô Lạc Vân định tiến vào trong gương, Uyển Túc Phi kéo y lại:

- Huynh không muốn sống nữa sao? Thêm một người đi vào thêm một phần nguy hiểm, chúng ta phải tin tưởng Tử Nguyệt và Hạo Thần.

- Túc Phi, đệ đừng cản ta, ba người bọn họ, không chết bên trong mới lạ!

Kiếm Lạc Thủy ra khỏi vỏ, ánh mắt y khiến mọi người e ngại, dường như ai còn tiến lên ngăn cản y sẽ liều mạng với kẻ đó.

Uyển Túc Phi bỗng buông tay, cười tà tứ:

- Đệ không ngăn huynh, chúng ta là huynh đệ, đệ đi với huynh!

- Huynh đệ tốt!

Tô Lạc Vân nói.

Dường như hai mỹ nam Đế đô muốn đi cứu hai phế vật của Đế đô, mọi người đều kinh hãi, trong lòng hô to, không đáng!

Thật ra trong lòng đa số người ở đây đều không hy vọng ba người kia có thể sống sót trở lại. Nhưng suy nghĩ kĩ càng, những lời này nhất định không thể nói ra.

Hoàng thượng ở đây, Thần vương không thể xảy ra chuyện gì; nếu lão gia chủ Lâu phủ nghe thấy tin dữ Lâu Tử Nguyệt chết trong cung, chắc sẽ giận đến mức lật tung cả Đế đô này; mà Tô Tương Nhi, cũng là đích nữ duy nhất của Tô gia, nếu nàng ấy chết, Hoàng thất Bách Lý cũng phải cho tộc Tô thị một câu trả lời.

Ba người này, động vào ai, cũng khiến cả Đế đô chấn động!

- Tô công tử, chớ uổng phí khí lực.

Giọng Lâu Đông Tuyết ôn nhu như an ủi, giả vờ tốt bụng:

- Tống chủ bộ đã nói, chúng ta chỉ có thể chờ ở đây, huynh đi cũng vô ích.