“Tỷ tỷ, đừng gả.”Lâu Tử Nguyệt che trán.- Lâu Tử Nguyệt, đến ngươi! Ngươi phải cố mà giành lấy đấy. Hạnh phúc cả đời Thần vương xem ra phải dựa vào ngươi rồi, đừng để cho mọi người mất công đợi cả một đêm.Lâu Đông Tuyết ở trên ra sức đả kích nàng.Lời vừa nói ra, khiến tất cả mọi người nhìn về phía Lâu Tử Nguyệt, nàng là người nhỏ tuổi nhất, cũng là “hy vọng” cuối cùng.Tô Tương Nhi thấy Lâu Tử Nguyệt im lặng, liền tưởng rằng nàng là một người dễ bắt nạt, vội vàng nói thay nàng:- Ngươi có bản lĩnh sao không gả đi? Ta chỉ muốn Tứ Nguyệt Minh Châu, mà ông trời không cho. Không ăn được nho đừng nói nói nho chua.Mặc dù ca ca của nàng ta thích Lâu Tử Nguyệt, nhưng cũng không thể nào nhìn con nhỏ này láo xược trước mặt mình.Lâu Đông Tuyết vô cùng tức giận, không phải vì điều gì khác, chỉ là vì Tô Tương Nhi lại đi nói giúp người không nên giúp là Lâu Tử Nguyệt, đúng là chưa từng thấy bao giờ! Lâu Tử Nguyệt thì có gì tốt? Mọi người lại vì nàng ta mà đối đầu với mình.- Lâu Tử Nguyệt, mời lên.Tống Thanh Huy gọi tên nàng.Ký ức về hội đấu giá bỗng nhiên hiện lên, Lâu Tử Nguyệt hơi run, bước từng bước. Dưới ánh mắt khinh bỉ của các vị tỷ tỷ, nàng giẫm lên bậc thang thứ chín của tế đàn.Mới vừa đứng vững, Lâu Tử Nguyệt liền cảm nhận được mặt kính truyền tới một lực hút lớn, hút nàng vào trong!- Tử Nguyệt!Mọi người còn không biết đã xảy ra chuyện gì, Bách Lý Hạo Thần liền hét lớn.Ngay sau đó, tất cả mọi người đều sợ ngây người. Lâu Tử Nguyệt giống như bị cố định lại, ai gọi nàng, nàng cũng không nghe thấy.Bách Lý Hoàng trầm giọng hỏi:- Tống ái khanh, xảy ra chuyện gì vậy?Sau khi Tống Thanh Huy ngẫm nghĩ một hồi để chọn cách diễn đạt, chắp hai tay lại bẩm:- Linh hồn Lâu Tử Nguyệt đã đi vào Kính Hoa Thủy Nguyệt. Từ trước đến nay chưa bao giờ xảy ra trường hợp như thế này, xin mọi người yên lặng chốc lát.Nhưng mười lăm phút sau, nàng vẫn chưa cử động.- Không phải là chết ở bên trong rồi chứ?Cũng không biết là ai nói câu này, mọi người lại bắt đầu bàn tán.Thấy chướng mắt bộ dạng đắc ý của Lâu Đông Tuyết, Lâu Xuân Cầm thì thầm với nàng ta:- Nếu Tử Nguyệt chết, ông nội trở về xem muội giải thích thế nào!Lâu Đông Tuyết hừ giọng:- Là nàng ta tự tìm đến chỗ chết, ta có thể làm gì được? Hơn nữa, không phải tỷ cũng ở hiện trường ư?Tuy là nói như vậy, nhưng nàng ta biết, Lâu Xuân Cầm nói là sự thật.Bách Lý Long Dận thần sắc phức tạp nhìn về phía phụ hoàng, ánh mắt ẩn chứa nhiều cảm xúc lẫn lộn khó hiểu. Hoàng thượng khẽ gật đầu, có ý trấn an.Sau nửa canh giờ, Tống Thanh Huy vẫn điềm tĩnh như thường, mà mọi người suy đoán cái chết của Lâu Tử Nguyệt đến tai của Lâu lão gia thì phải giải thích tin dữ này như thế nào?Trong lúc mọi người đang bàn luận sôi nổi, Tô Tương Nhi dắt Bách Lý Hạo Thần đi tới tế đàn.Bách Lý Hạo Thần tóm chuẩn xác cổ áo Tống Thanh Huy, lạnh lùng nói:- Nếu như nàng ấy có chuyện gì, ta bắt ngươi phải đền mạng!Tống Thanh Huy mặc cho hắn xách cổ áo, bình tĩnh nói:- Thần vương, đừng tức giận.- Ta muốn vào trong đó.Thần vương vẫn tóm chặt cổ áo hắn, nói giọng không hề nể nang.- Không có cách nào để vào Kính Hoa Thủy Nguyệt.Mặt Bách Lý Hạo Thần tối sầm:- Ngươi biết nàng ấy vào không phải...Tống Thanh Huy ngẩn ra, nói:- Thần không có cách nào khác.Trong lúc hai người đàn ông giằng co, Tô Tương Nhi chọc viên Tứ Nguyệt Minh Châu. Bỗng nhiên một luồng lực mạnh hút nàng ta vào, nàng lập tức níu tay Bách Lý Hạo Thần nói:- Vào cùng ta đi!- Vút!Một giây sau, linh hồn hai người bọn họ cùng bị Tứ Nguyệt Minh Châu lôi vào, chỉ để lại thân xác, cùng Lâu Tử Nguyệt đứng yên tại chỗ.- Hạo Thần!Bách Lý Hạo Thần chỉ nghe được tiếng kêu gào đầy lo lắng ở phía sau. Giây phút ấy, tim hắn khẽ nhói, không vì lí do nào khác, đó là giọng nói của phụ hoàng. Làm sao biết...Chuyện xảy ra quá nhanh, mọi người còn chưa kịp kinh ngạc. Đến khi không thấy Bách Lý Hạo Thần và Tô Tương Nhi nữa, mọi người mới tỉnh mộng. Thần vương vừa nãy là Thần vương sao? Lạnh lùng như thế, nhất định là ảo giác...Lâu Tử Nguyệt ngồi bừa xuống một chỗ trong không gian tối đen như mực, bên cạnh là Kiêu Dạ và Tử Tịch.Tĩnh mịch, gò bó, ấm áp.Nơi này và không gian trong Tinh Khuyết rất giống nhau, nhưng lại có điểm khác, bởi vì bầu trời tối đen, không có sao, chỉ có một vầng trăng khuyết. Vầng trăng khuyết này không khác gì vầng trăng khuyết ngoài kia.- Tiêu Dạ, chúng ta đang ở trong Tứ Nguyệt Minh Châu, chứ không phải là Kính Hoa Thủy Nguyệt?- Ừ.- Trong Tứ Nguyệt Minh Châu không có linh hồn sao?Ánh mắt Kiêu Dạ nghiêm túc. Hắn đứng dậy, y bào hai màu xanh đen rối lên, con bướm xanh được thêu bằng những sợi thêu màu xanh, tung bay từ trên xuống dưới, bay về phía xa.Lúc này, Lâu Tử Nguyệt có thể cảm nhận được sức mạnh tinh thần to lớn của hắn đã lan rộng ra tất cả mọi nơi trong không gian này.Cuối cùng, hắn rơi xuống đất, lắc đầu:- Lẽ ra nên có, nhưng quả thật không có.- Ý ngươi là, đồ chơi này chẳng có tác dụng gì?Lâu Tử Nguyệt trợn mắt nói.Cậu bé Tử Tịch lần đầu tiên thấy dáng vẻ thiếu lễ độ như vậy của nàng, sợ đến mức trợn cả hai. Lâu Tử Nguyệt tặng cho cậu ta ánh mắt “dần dần đệ sẽ quen”.- Cũng không phải, cái không gian này khiến ta cảm nhận được hơi thở quen thuộc. Người cứ giữ nó lại trước.Minh Châu Tứ Nguyệt trong truyền thuyết được mai táng ở trong Địa cung lại không có tí tác dụng nào ư? Dùng để cất giữ đồ cũng được đó.- Chủ nhân, người không thấy kỳ lạ à?- Lạ chỗ nào?- Chuyện này rõ ràng nhắm vào người.Lâu Tử Nguyệt hơi ngẩn người:- Ta nhìn ra được.- Sao ta lại không nhìn ra được?Tử Tịch bỗng nhiên nói chen vào một câu rất thật thà.- Bởi vì ngươi ngốc!Hai người cùng dồn sức chê cậu ta.Tử Tịch vẽ vòng tròn, quyết định cũng không cần nói chuyện nữa. Nghe nhiều, nói ít, cậu ta cũng có thể trở nên thông minh theo cách đó.- Tiêu Dạ, ta phát hiện ngươi thay đổi rồi.Lâu Tử Nguyệt ngẩng đầu lên bốn mươi lăm độ nhìn hắn một cách rất nghiêm túc rất thuần khiết, tỏ vẻ sùng bái.Kiêu Dạ hất vạt áo, nói:- Dĩ nhiên, là người ai cũng sẽ thay đổi.Kiêu Dạ bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, bởi vì nàng cười.- Vừa nãy ta gọi ngươi là Tiêu Dạ, ngươi vẫn vui vẻ trả lời, đúng là càng ngày càng biết nói chuyện.Lâu Tử Nguyệt thản nhiên, không hề có chút áy náy nào, ngược lại, vô cùng đắc ý.- Lâu! Tử! Nguyệt!Kiêu Dạ lớn tiếng gào thét!Tử Tịch sợ hãi nhìn hai người đó, cái đầu ngây thơ của cậu vẫn chưa thể hiểu được chuyện gì, rốt cuộc tại sao Kiêu Dạ đại ca lại tức giận? Tử Nguyệt tỷ tỷ tại sao lại muốn chọc tức đại ca?Đây chính là, thói quen xấu.Kiêu Dạ bỗng nhiên nghiêm mặt,- Hắn tới rồi.Ngay sau đó, hắn mang Tử Tịch rời đi.Lâu Tử Nguyệt kinh ngạc, nơi này còn ai đến nữa?Vì vậy, khi nàng thấy Bách Lý Hạo Thần, vừa mới ban nãy mà dường như đã mấy đời, nàng cau mày,- Hạo Thần? Làm sao ngươi tìm được ta?Không không, không đúng...Lâu Tử Nguyệt ngừng thở, đầu óc đình trệ.Mắt của hắn...- Bách Lý Hạo Thần! Hoá ra ngươi lừa ta!Lâu Tử Nguyệt kêu to, tức hộc máu mặt đỏ bừng.Bách Lý Hạo Thần nhìn nàng chăm chú, đôi đồng tử xanh như hồ nước lạnh, dường như muốn cất nàng vào trong lòng. Hắn nói rất nghiêm túc:- Suỵt, đừng để cho Tương Nhi nghe thấy. Giúp ta giấu chuyện này.Nghĩ đến lúc tắm ở trên núi Bích Linh, Tử Nguyệt thật muốn đạp cho hắn tuyệt tự. Ai ngờ hai tay sớm đã bị tóm chặt, ngang ngược như lúc lần đầu tiên hôn vậy, tước đoạt tất cả lời nói của nàng.- Hạo Thần ca ca, thì ra huynh ở đây!Mà đúng vào lúc này, Tô Tương Nhi vừa hay chạy tới, thấy được cảnh tượng ấm áp như thế, nhất thời đỏ bừng mặt, vội vàng xoay người:- Hai, hai người tiếp tục...