Làm bạn cùng bóng đèn cô đơn, có ai biết cô nương vô cùng tài hoa ngày nào, nay lại quanh quẩn trong lãnh cung, không người hỏi han? Ngoài những người lớn tuổi trong cung, có ai biết tên bà ấy? Thục Phi? Thục mỹ nhân?

- Ngươi khác với mọi người, ngươi là điểm sáng trong sinh mệnh của nó. Món đồ này, ngươi phải nhận, xem như là lời thỉnh cầu của kẻ làm mẫu thân với ngươi đi.

Thục Phi đặt tay của Lâu Tử Nguyệt lên tay của Bách Lý Hạo Thần, giữ thật chặt:

- Ta không được ra khỏi cung, sau này mong ngươi giúp ta chăm sóc nó, đừng để nó làm chuyện ngốc nghếch.

Bách Lý Hạo Thần rút bàn tay to của mình ra, nắm lấy tay của hai người họ rồi trịnh trọng nói:

- Ta sẽ bảo vệ hai người.

Hắn còn nhớ khi ở núi Bích Linh, nàng đưa hắn ra khỏi hang rắn, nhưng lại để mình ở lại, một khi đã thích, có chết hắn cũng không rời. Mẫu phi là người thân thiết nhất với hắn trên thế gian này, hắn phải bảo vệ, chăm sóc chu đáo cho hai người phụ nữ này

- Nhận lấy đi, để bảo vệ bản thân.

Hắn đẩy thanh đao tới trước mắt nàng.

Thục Phi tỏ vẻ sẽ tức giận nếu nàng không nhận, Lâm Cương cũng khẽ gật đầu, Lâu Tử Nguyệt không còn cách nào đành đồng ý:

- Được, ta nhận, đa tạ.

“Kiêu Dạ, cặp đao Lưu Sương Nguyệt này mất bao lâu để sinh ra kiếm linh?”

“Ít nhất là năm trăm năm.”

“…”

Hỏi xong thà không hỏi còn hơn.

“Nhưng mà bọn chúng rất hợp với chủ nhân.”

Kiêu Dạ thừa nhận.

“Ta cũng cảm thấy tiện tay.”

Lâu Tử Nguyệt nói.

“Hay là gọi là đao Lưu Nguyệt đi?”

Tử Tịch dò hỏi.

“Được đấy, như vậy mới thuận miệng.”

Lâu Tử Nguyệt đắc ý.

- Nhỏ máu nhận chủ.

Thục Phi bỗng nghiêm mặt nói.

Nghe hơi thở yếu ớt không ổn định, Bách Lý Hạo Thần biết nàng lại mất hồn rồi.

Lâu Tử Nguyệt hiểu ý liền bước tới.

- Xoẹt!

Ngón tay quẹt qua mũi nhọn của cặp đao Lưu Sương Nguyệt:

- Tạch tạch!

Máu nhỏ xuống, một giọt hai giọt ba giọt...

“Chủ nhân, nó vốn là vật không có chủ, một giọt là đủ rồi.”

“Không nói sớm?”

“Ai biết chủ nhân ngốc thế?”

“Ngươi bớt nói một câu sẽ chết à?”

Sau khi Lâu Tử Nguyệt cảm nhận được sự tồn tại của đao Lưu Sương Nguyệt, nàng niệm chú, cặp đao liền biến thành hai chiếc khuyên tai đâm vào dái tai nàng.

- Đẹp quá!

Đôi mắt của Thục Phi chợt loé sáng, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên chiếc vòng ngọc thanh hoa, trong mắt thoáng qua sự mến mộ, ca ngợi nói:

- Đây, đây, đây là... Vòng ngọc đẹp thật đấy, nếu như nửa đời còn lại, có thể luyện chế thành huyễn khí như vậy thì ta chết cũng không hối tiếc. Chỉ tiếc, cái này, cái này... bản thân ta kém cỏi.

“Cuối cùng cũng có người nhìn ra được sự cao quý của bổn toạ.”

“...”

Tử Tịch bị sự hung hăng của hắn làm nghẹn, ko muốn nói nữa.

Lâu Tử Nguyệt kinh ngạc:

- Người là luyện khí sư?

- Lúc còn trẻ có luyện qua, cặp đao là tác phẩm cuối cùng của ta.

Bà ấy cười trả lời, trong mắt lộ vẻ hoài niệm.

Bách Lý Hạo Thần có vẻ xúc động, vội vàng hứa hẹn:

- Mẫu phi, chờ con trai kết hôn, liền đón người đến đất phong.

- Con có lòng như vậy, mẫu phi rất vui.

Ai ngờ, Thục Phi bỗng lạnh lùng nói:

- Chỉ sợ có người không muốn con thành hôn.

Cái gì mà mệnh khắc mẹ khắc vợ? Con trai của bà mà bà lại không biết à? Mấy Vương Phi trước của hắn tại sao lại chết, e là một số người không thoát khỏi liên quan.

Hôm nay Lâu Tử Nguyệt nếm trải hết từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, Bách Lý Hạo Thần không chỉ có Trinh Phi nương nương thông minh, dịu dàng thương yêu, lại có cả mẫu phi hết lòng bảo vệ con... Nhưng tại sao lại nuôi dưỡng thành một Thần vương yếu đuối như vậy?

Nàng lại không nhìn thấy, sắc mặt của Bách Lý Hạo Thần lúc này u ám hơn nhiều.

Đêm ngày mười bảy tháng tư, cửa Đông Cung có một chùm ánh sáng cao vút, xuyên thẳng lên trời, sáng rực cùng trăng sao. Thời khắc đó, hàng vạn người trong các ngõ ngách của Hoàng thành, Đế Đô đều chứng kiến và bàn tán sôi nổi. Ngày hôm sau, tin đồn lan khắp mọi nơi, đế vương nước Chu Tước thuận lợi lấy được Cửu Tiết Vương Trượng ra khỏi Địa Cung. Hôm sau nữa, trên bảng thông báo của Hoàng cung, thông cáo với thiên hạ là đã xác nhận chuyện này. Ngay lập tức, tứ hải chấn động, thiên hạ sôi trào.

Đây là mơ ước cùng cực của dòng tộc Bách Lý.

Cửu Tiết Vương Trượng dài khoảng sáu thước, cao hơn đầu người, bên trên có hai chữ “Nhân Hoàng” do Phục Hy* - thủy tổ của loài người khắc lên. Nghe đồn trên thế gian chỉ có một chiếc, người có được nó có thể thống nhất tứ hải. Không ngờ, nó lại bị vua nước Chu Tước Bách Lý Tung Hoành lấy được. Vua nước Bạch Hổ, nước Thanh Long, nước Huyền Vũ đều vô cùng kinh ngạc, trên dưới triều đình náo động.

*Phục Hy: nhân vật trong truyền thuyết cổ đại Trung Quốc (2852-2738 trước công nguyên)

Nước Chu Tước lấy được vật thần kỳ này, Hoàng thượng mừng rỡ, đại xá thiên hạ, cùng chúc mừng ba ngày.

Đêm ngày hai mươi tháng tư, tại Thanh Hoa cung.

Các nữ tử thế gia gặp mặt Thánh thượng. Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu, Trinh Phi ngồi theo vị thế ở trên, Thái tử, Thần vương ngồi hai bên.

- Truyền Tống Thanh Huy.

Bách Lý Tung Hoành ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, long bào màu vàng lộ ra vẻ uy nghi. Đặc biệt là huyền lực căng tràn, càng khiến mọi người kinh ngạc, Lâu Tử Nguyệt cũng nhìn chăm chú.

Tống Thanh Huy mặc một bộ áo bào màu xanh đen, hai ống tay rộng. Hắn mặt mũi hắn anh tuấn, không nhìn ra dấu vết của tuổi tác, giọng nói dõng dạc điềm tĩnh:

- Thần Tống Thanh Huy, tham kiến Hoàng thượng.

Bách Lý Hoàng vỗ vỗ vào hộp gấm bên tay phải rồi nói:

- Tứ Nguyệt Minh Châu ở đây, ngươi nói xem, làm thế nào để kiểm chứng nữ thần mặt trăng.

- Cho phép thần xem một chút.

Sau khi có được sự cho phép, Tống Thanh Huy tiến lên, hai tay nhận lấy gộp gấm thái giám đưa tới, ánh mắt thành kính, im lặng hồi lâu.

- Tống chủ bộ, vì sao không mở?

Một giọng nói du dương cất lên. Tống Thanh Huy ngẩn ra, nói:

- Trinh Phi nương nương, trong lòng thần còn nhiều e ngại, thấy Minh Châu này, cần hành lễ ba lần quỳ, chín lần dập đầu, mới dám mở.

Dứt lời, hắn thật sự đặt hộp gấm xuống đất, cung kính quỳ lạy xong mới mở hộp gấm ra.

- Lạch cạch!

Đặt Tứ Nguyệt Minh Châu to bằng bàn tay vào lòng bàn tay, dán chặt vào da thịt của hắn, Lâu Tử Nguyệt đứng gần nhất, có thể nhìn thấy vân tay của hắn xuyên qua viên minh châu.

Trắng ngà, dịu dàng, gò bó, vô huyền khí chập chờn.

Giống như đá Mặt Trăng vậy, chỉ có thể thưởng thức, dường như không có chút tác dụng nào.

Thấy mọi người đều thất vọng, Tống Thanh Huy nghiêm nghị nói:

- Tứ Nguyệt Minh Châu chỉ sau khi tìm được chủ nhân thực sự, mới có thể phát huy sức mạnh lớn nhất, bất kính với vật thần này là không tôn trọng Thần Mặt Trăng.

Thật sự là như vậy sao? Tuy nói Khâm Thiên Giám chưa từng sai nhưng cũng chưa từng đúng.

Bách Lý Tung Hoành cao giọng tuyên bố:

- Trẫm lấy Tứ Nguyệt Minh Châu làm sính lễ, ban cho Thần vương Phi. Thái hậu nói đúng, hôn nhân của Thần vương không thuận lợi là trách nhiệm của trẫm. Lần này, sẽ để trời cao quyết định, trẫm không làm chủ, Thái hậu không làm chủ, Hoàng hậu cũng không được can thiệp.

Ông ta nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu gật đầu. Nếu người được chọn là Mộ Dung Trừng Oanh, Hoàng hậu không được xin Thái hậu từ hôn.

Nhân duyên trời định.

- Mời các vị bước ra ngoài điện, cần phải kiểm chứng dưới ánh trăng.

- Chuẩn tấu.

Trước cửa Thanh Hoa cung, hơn hai mươi khuê nữ xếp hàng chờ đợi. Tống Thanh Huy dặn dò các quan viên của Khâm Thiên Giám bố trí tế đàn.

Mộ Dung Trừng Oanh nói với cô gái mặc váy hoa xanh lam đứng bên cạnh:

- Ta vốn định vì Tứ Nguyệt Minh Châu trong truyền thuyết kia mà hy sinh hạnh phúc của mình. Ai ngờ cuối cùng nó lại xấu xí như vậy, ngay cả Dạ Minh Châu nhà ta cũng sáng hơn, to hơn.

Cô gái lắc đầu không đồng ý:

- Ngươi không thấy vừa nãy Tống chủ bộ thành kính như thế à? Ta nghe nói Tứ Nguyệt Minh Châu là bảo vật mà thê tử của Nhân Hoàng Phục Hy yêu thích nhất. Nếu có thể được kế thừa, chỉ cần một phần mười, chúng ta là có thể phá vỡ hư không.