Lâu Tử Nguyệt dắt tay Bách Lý Hạo Thần, dựa theo hướng hắn chỉ, dè dặt bước đi.

Vẫn là một hồ nước biếc, nhưng nước đục ngầu, chỉ có bèo mọc um tùm. Trước mặt sừng sững một cung điện hoang vu. Nếu không nhìn kỹ, nhất định sẽ cho là không người ở, hầu hết đều bị cỏ dại bao trùm, nhưng nhìn kỹ lại thấy nó còn to hơn cả Bích Thủy Cung.

- Thục Linh Cung.

Bách Lý Hạo Thần đi lên chỉ.

Lâu Tử Nguyệt chớp mắt mãi mới thấy rõ ba chữ lớn màu vàng bị cây mây và dây leo che lấp.

- Cạch!

Chợt nghe thấy âm thanh của cây chổi rơi xuống đất.

Một cung nữ già mặc y phục đã bị giặt đến bạc màu, mở to mắt nhìn nàng và Bách Lý Hạo Thần, ngẩn người khoảng ba giây, không nói không rằng, chạy thẳng vào trong cung điện, vừa chạy, vừa kêu:

- Nương nương! Nương nương! Thần vương tới! Thần vương tới rồi!

- Cô cô!

Bách Lý Hạo Thần vội vàng kêu, nhưng bà ấy không dừng lại.

Thấy vậy, Lâu Tử Nguyệt nói:

- Chúng ta vào trong đi.

Đi qua cửa cung điện, Lâu Tử Nguyệt bỗng cứng đờ, mở to mắt, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt.

Cầu nổi…

Một cây cầu nổi dẫn vào bên trong cung điện hiện ra trước mắt, dưới cầu là dòng nước xanh biếc chảy dập dềnh, trên có lá sen, hoa sen, đương nở rộ… Tháng tư là thời gian đẹp nhất, nhưng sao hoa sen lại nở vào lúc này? Nhanh nhất cũng phải chờ đến tháng năm.

- Hạo Thần! Con của ta!

Người còn chưa tới, một tiếng gọi tràn đầy nhớ nhung đã vang lên.

Phía đối diện cây cầu nổi, thấp thoáng thấy một bóng dáng trắng xanh đan xen. Lâu Tử Nguyệt cảm nhận được hắn đang hồi hộp, lòng bàn tay đều là mồ hôi.

- Mẫu phi! Con ở đây.

Bách Lý Hạo Thần vẫy tay, miếng vải trắng trước mắt phất phơ theo chiều gió. Lá sen đong đưa, có con cá vẫy đuôi nhảy lên trên cầu nổi, hắn khom người nhặt cá lên rồi thả vào trong nước.

Cuối cùng, hai mẹ con gặp nhau giữa cây cầu nổi, bọn họ ôm chặt lấy nhau. Lâu Tử Nguyệt hơi né người, nhường cho bọn họ một con đường.

Nàng xúc động, tim đập rất nhanh; nàng chưa từng trải qua, nhưng không khó để cảm nhận được cảm giác đó. Không có thứ tình cảm nào trên thế gian này có thể thay thế được tình yêu thương của mẹ.

Ánh nến được bao quanh bằng lá sen, thắp sáng, toả ngát hương thơm thoang thoảng.

- Cô nương, mời dùng trà.

Thục Phi nhìn Lâu Tử Nguyệt với ánh mắt trìu ái, vô cùng thân thiết.

Trong cung điện, toàn bộ là phòng trúc, được xây dựng ven nước, hương trà lá sen phảng phất, đâu có chỗ nào giống với vẻ hoang vắng ở bên ngoài? Một bàn một chén, tất cả tạo thành thơ hoạ.

- Thục Phi?

Tử Nguyệt hỏi một câu rất ngớ ngẩn.

Bà ấy rất xinh đẹp, giữa hai hàng lông mày ẩn chứa chút khí khái hào hùng,

- Phải là Thục mỹ nhân mới đúng. Lâm Cương, ngươi mau đi lấy cặp đao của ta đến đây.

Lão cung nữ vừa nãy chính là Lâm Cương, bà ấy ngạc nhiên hỏi:

- Cặp đao? Cặp đao nào?

- Còn cặp đao nào?

Lâm Cương tỏ vẻ ngạc nhiên, xoay người rời đi.

Thục Phi nhìn con trai với ánh mắt tràn ngập ý cười, cứ nhìn Lâu Tử Nguyệt liền cười:

- Đây là lần đầu tiên Thần Nhi dẫn theo một cô nương tới đây, nếu lại không dẫn tới như mọi lần, ta đều nghĩ nó không lấy được Vương phi nữa.

Bách Lý Hạo Thần ngại ngùng:

- Mẫu phi...

Nũng nịu? Lâu Tử Nguyệt tròn mắt ngạc nhiên, hắn cũng biết nũng nịu...

- Gọi ta không có tác dụng gì đâu. Sau này phải đối xử thật tốt với người ta, biết chưa?

- Nhi thần biết rồi.

Phụ hoàng phụ mẫu phi, mẫu phi đã phải trải qua những ngày tháng như nào, hắn đều chứng kiến, càng thương mẫu phi, hắn thề không bao giờ phụ người khác.

- Cô nương tên gì?

- Lâu Tử Nguyệt ạ.

Thục Phi trầm ngâm chốc lát, mắt sáng lên, như nhớ ra điều gì:

- Ngươi là, con gái của Lâu Như Hoạ?

- Vâng.

Người bình thường gặp nàng sẽ không nhắc cả họ cả tên mẹ nàng. Bởi vì, họ và mẹ nàng không thân thiết.

Thục Phi kéo tay Lâu Tử Nguyệt nói một cách thân mật:

- Tử Nguyệt, gặp ngươi ta rất vui, lần đầu tiên gặp mặt, trưởng bối nên tặng ngươi quà ra mắt, đúng không? Cũng không biết ngươi có thích hay không.

“Tại sao ta lại có cảm giác như là mẹ chồng gặp con dâu tương lai vậy?”

Bà ấy kéo rất chặt, không bỏ ra được.

“Chủ nhân, bà ấy coi chủ nhân là con dâu rồi.”

Lâu Tử Nguyệt cau mày, ngón tay bị Thục Phi nắm không để yên được, bứt rứt nhìn bốn phía, cuối cùng nàng nói:

- Nương nương, có thể người hiểu lầm rồi, ta và Hạo Thần chỉ là bạn bè bình thường.

Bách Lý Hạo Thần liền lắc đầu:

- Mẫu phi, không phải.

Thục Phi hơi ngạc nhiên, tiếp tục cười, vuốt ve âu yếm đầu hắn:

- Tiểu tử ngốc.

Mặt hắn hơi đỏ, lẩm bẩm nói:

- Con không còn nhỏ nữa, không muốn bị sờ đầu.

Nhất là ở trước mặt cô gái mình thương.

Nhân lúc mẹ con họ thân thiết, Lâu Tử Nguyệt vội vàng cầm lấy chiếc ly, ngửa đầu uống cạn ly trà, mùi trà lá sen phảng phất, thấm vào phế tạng.

- Được được, con trai lớn rồi không cần nương nữa. Không sờ nữa, để cho Vương phi của con, sờ cho thoả thích.

Bách Lý Hạo Thần cũng chỉ là một chàng trai mười tám tuổi, đâu chịu nổi năm lần bảy lượt trêu chọc của mẫu phi, mặt đỏ bừng bừng.

“Tính cách của vị Thục Phi này thật phóng khoáng.”

Đến cả Kiêu Dạ cũng phải thốt lên.

“Bà ấy thực sự thích tỷ.”

Tử Tịch đúng lúc chen vào.

Đang ngại ngùng, Lâm Cương cầm một hộp kiếm bước đến, Lâu Tử Nguyệt để ý, nó nhỏ hơn vỏ kiếm Tinh Khuyết một nửa.

Bách Lý Hạo Thần đặc biệt cảm ơn Lâm Cương, người có thể giải cứu hắn ngay lúc này. Hắn khẽ gật đầu với Lâm Cương, tỏ ý cảm ơn, Lâm Cương mỉm cười.

Thục Phi đẩy món đồ tới trước mặt hai người, mỉm cười nói với Lâu Tử Nguyệt:

- Đây là cặp đao thần lực Lưu Sương Nguyệt, huyễn khí cực phẩm, coi như là quà gặp mặt ta tặng cho ngươi.

Thục Phi tự tay mở hộp kiếm, ánh sáng tím tràn ngập cả căn phòng. Trên cặp đao ngưng tụ đầy sương giá, hạt sương hình lục giác phủ kín bên trên, khí lạnh ghê người.

Lâu Tử Nguyệt tò mò nắm lấy nó, có một luồng khí lạnh bỗng chui vào gân mạch nàng, nàng kinh hãi đứng dậy, không ngừng lùi về phía sau.

Cặp đao suýt tuột khỏi tay, chờ sau khi thích ứng, nàng vuốt nhẹ nhàng, chân khí lập tức truyền qua cặp đao, bắn về phía cột chống bằng trúc.

- Két két!

Nhìn phòng trúc sắp đổ, Lâu Tử Nguyệt kinh ngạc chứng kiến Thục Phi tung một luồng huyền khí, đưa các sào trúc ở các góc lên trên các cột trụ, kịp thời ổn định, mới không gây nên thảm hoạ tan cửa nát nhà.

Bách Lý Hạo Thần, Lâm Cương đều không hề ngạc nhiên, ngược lại, Lâu Tử Nguyệt lại tỏ ra quá kinh ngạc.

Thục Phi như là nhìn ra điều gì:

- Ta luyện võ từ nhỏ, bọn họ cũng đã quen rồi, cặp đao tặng cho ngươi, hy vọng có một ngày, ngươi có thể làm nó sinh ra kiếm linh.

Hôm nay, Tử Nguyệt mới hiểu là phải có binh khí trước, sau mới có kiếm linh. Vậy ai là người tạo ra kiếm Tinh Khuyết? Chủ nhân đầu tiên của Kiêu Dạ là ai?

- Đồ quý như vậy, Tử Nguyệt không thể nhận.

Buồn cười thật! Đây chính là lễ vật tặng cho Vương phi của Bách Lý Hạo Thần trong tương lai, nếu nàng nhận chẳng phải là thừa nhận mình là Vương phi hay sao?

- Ngươi không nhận?

Thục Phi ngạc nhiên:

- Là chê lễ nhỏ?

Lâu Tử Nguyệt liền lắc đầu, bỏ cặp đao vào trong hộp:

- Lễ quá lớn! Tử Nguyệt có tài đức gì mà lại khiến nương nương tặng món đồ người yêu thích như vậy?

Thục Phi điềm đạm nhìn Bách Lý Hạo Thần, hắn như cảm nhận được, vội nắm lấy tay Thục Phi, gọi một tiếng thân thiết:

- Mẫu phi.

- Từ nhỏ, đứa con trai này của ta đã gần gũi với mẹ, nhưng chưa kịp chờ đến lúc nó trưởng thành, ta đã vào lãnh cung rồi. Mười mấy năm qua, nó đều chỉ có một mình...

Thục Phi vừa nói vừa rớm lệ.

Tất cả mọi người ở đây cũng cảm thấy thương xót theo. Nữ anh hùng như thế, cũng từng làm mẹ, cũng có lúc rơi lệ. Thục Phi từng là công chúa nước Bạch Hổ, người ta gọi là Giản Thục Liên của Bạch Liên Chiến Tướng…