Trinh Phi ra hiệu cho các cung nữ lui xuống, chỉ còn lại hai người trong phòng, bà tự tay rót trà cho Lâu Tử Nguyệt:

- Đây là Thanh La Mạn, ngươi uống thử xem có vừa miệng không?

Lâu Tử Nguyệt cau mày, Thanh La Mạn và Tử Đàn…

- Trinh Phi nương nương, sao người biết ta thích uống loại trà này?

Nàng thử dò hỏi.

- Bổn cung đoán.

Trông bà có tinh thần hơn ở buổi yến tiệc. Thấy Tử Nguyệt cau mày, bà khẽ cười rồi nói thêm:

- Mẫu thân ngươi thích, ta đoán con gái bà ấy cũng thích.

- Mẫu thân ta?

Lâu Tử Nguyệt cau mày, tay cầm ly trà run run:

- Mẫu thân ta là người như thế nào?

Trinh Phi nhìn Lâu Tử Nguyệt nói:

- Mẫu thân ngươi là người phụ nữ mạnh mẽ nhất mà ta từng thấy. Bà ấy là hòn ngọc quý của Lâu lão gia, tài năng trời phú, mười sáu tuổi đã là huyễn linh sư cấp bảy, vô cùng tài hoa. Lúc ấy rất nhiều bà mai đến tranh nhau đứng trước cửa nhà mẫu thân ngươi. Chỉ tiếc, mẫu thân ngươi lại yêu một người không nên yêu?

- Phụ thân ta sao?

Lâu Tử Nguyệt lại hỏi:

- Phụ thân ta là người như thế nào?

Trinh Phi lắc đầu, cây châm phượng kêu leng keng, kín như bưng nói:

- Không nhắc tới ông ấy.

Những người mà Lâu Tử Nguyệt từng gặp, hình như cũng đều không muốn nói về ông ấy. Nàng theo họ mẫu thân, cứ như thể nàng không có phụ thân vậy.

- Trinh Phi nương nương tìm ta, không phải chỉ để nói chuyện cũ chứ?

- Tất nhiên là ta có việc nhờ ngươi giúp.

Khuôn mặt bà đẹp như tranh, khi khẽ cau mày, nhan sắc của nữ nhân trong lục cung cũng không ai sánh bằng.

Lâu Tử Nguyệt thầm nghĩ, chẳng trách trong mắt Hoàng thượng lại không còn ai khác.

- Nhờ ta giúp? Nương nương không thiếu thứ gì.

Ngón tay nàng gõ nhẹ vào thành ly.

Đột nhiên, Trinh Phi nắm lấy miếng ngọc bội bên hông Lâu Tử Nguyệt, vuốt ve chữ “Âm” trên đó rồi nói:

- Ngọc bội này của ngươi, ta nhìn rất quen, làm ta nhớ đến vật của bạn cũ, không biết ngọc bội này từ đâu mà có?

Lâu Tử Nguyệt rất ngạc nhiên:

- Vật của bạn cũ?

Trinh Phi bỏ tay ra khỏi miếng ngọc bội, tỏ vẻ lưu luyến, khẽ gật đầu:

- Đúng vậy.

Nhìn vào trong đôi mắt Trinh Phi, thấy bà rất nghiêm túc, Lâu Tử Nguyệt hoài nghi, nói:

- Là của tiểu quan ở Nam Phong Quán tặng. Sao Trinh Phi nương nương có thể là bạn cũ của hắn được chứ?

- Ta từng lầm lỡ sa vào loạn lạc, ngươi có thể coi lúc đó là thời tuổi trẻ ngông cuồng của ta.

Trinh Phi lắc đầu than nhẹ rồi đứng dậy, mở tủ lấy ra một hộp gấm xanh lục, đặt trước mặt Lâu Tử Nguyệt. Bà mở hộp gấm và lấy ra một món đồ.

Là một chiếc quạt giấy cổ đơn giản.

- Lạch cạch.

Trinh Phi mở chiếc quạt ra, bên trên vẽ cảnh núi sông hùng vĩ, nhưng không biết đó là nơi nào.

- Ngươi nhìn đi, chỗ đề tên trên chiếc quạt, là chữ “Âm”. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy chữ “Âm” này và chữ trên ngọc bội của ngươi là cùng một người viết.

Lâu Tử Nguyệt so sánh kỹ càng, quả nhiên là cùng một người. Nàng nhìn thời gian trên chỗ đề tên, kinh ngạc giương mắt nhìn Trinh Phi:

- Là của hai mươi năm trước?

- Đúng vậy. Ngươi có thể giúp ta đưa hộp gấm này và chiếc quạt cho người đã tặng ngươi ngọc bội được không?

Lâu Tử Nguyệt không trả lời mà hỏi:

- Ngay cả tên của hắn người còn không biết, sao biết được hắn là người mà người cần tìm?

Trinh Phi nghiêm túc:

- Hắn tặng ngươi món đồ này chính là coi ngươi như tri kỷ. Hơn nữa, người có thể thổi ra giai điệu như thế, nhất định không làm ta thất vọng.

Lâu Tử Nguyệt ngẩn người, vuốt ve ngọc bội bên hông, rốt cuộc nó có ý nghĩa gì đối với Cố Minh Âm?

- Người là gì của hắn?

Trinh Phi không trả lời, mỉm cười nói:

- Có cơ hội ta sẽ nói với ngươi.

- Ta đồng ý giúp người.

Lâu Tử Nguyệt nghiêm túc nói.

Không chỉ vì Trinh Phi, mà còn vì Cố Minh Âm.

- Để trả ơn ngươi, bổn cung sẽ nói cho ngươi biết một chuyện.

Trinh Phi lắc lắc chiếc ly sứ, nước rơi xuống mặt bàn gỗ lim, nước trà trong suốt, lá trà quay vòng vòng.

- Ngươi xem, đây là Thanh La Mạn, trà ngon như vậy, ngàn vàng cũng không mua được. Ngươi nói xem, là ai dùng trà này để hại ngươi?

Mắt Lâu Tử Nguyệt sáng lên:

- Là ai vậy?

Trinh Phi đốt Đàn Hương như là để gợi ý nàng.

- Lúc ngươi đến Nam Phong Quán, nhân tiện đến gặp chủ nhân của Ỷ Hồng Lâu.

Đôi mắt phượng nhỏ dài của bà rất quyến rũ, đa dạng sắc thái.

Là Cửu Mị ư? Lúc này, đáy mắt Tử Nguyệt tràn đầy sự lạnh lẽo.

Sao Trinh Phi lại biết được? Xem ra, những nữ nhân trong cung này đều không hề đơn giản. Không biết bà ấy có ý tốt hay ý xấu.

- Mấy ngày tới ngươi cứ yên tâm ở lại chỗ bổn cung.

- Đa tạ Trinh Phi nương nương.

Có thể ở trong Bích Thủy Cung là niềm mơ ước của rất nhiều người, nhưng Tử Nguyệt không quan tâm, nàng chỉ muốn yên tĩnh. Bích Thủy Cung nằm ở nơi vắng vẻ, lại có hộ vệ canh chừng, những người phụ nữ quyền quý không có đặc quyền kia sẽ không thể vào được.

Nhưng cũng có ngoại lệ.

- Tử Nguyệt, ngươi đúng là con người bận rộn, Thần vương đến tìm ngươi đấy.

Trinh Phi che mặt khẽ cười, giống như phát hiện ra chuyện gì thú vị.

Lâu Tử Nguyệt cau mày, lạnh lùng nói:

- Không gặp.

Trinh Phi cười dịu dàng:

- Mắt người ta đã không nhìn thấy được, lại ngồi bên ngoài đợi ngươi nửa canh giờ rồi ngươi còn không đi gặp? Bổn cung nhìn mà thấy đáng thương. Không biết từ bao giờ tính tình của Thần vương lại như vậy, chẳng qua là vì muốn gặp ngươi, nên nó mới đợi bằng được.

Đợi bằng được? Không phải Thần vương là người nhát gan như thỏ đế, việc gì cũng không dám làm sao? Tính tình hắn như thế nào? Vị Trinh Phi này sao nói chuyện câu nào cũng đầy ẩn ý?

- Hắn có thời gian thì cứ đợi đi.

Trinh Phi lắc đầu bất lực:

- Người trẻ các ngươi, đúng là thân ở trong phúc không biết hưởng.

Ánh mắt vừa rồi của bà ấy, là cưng chiều sao? Lâu Tử Nguyệt nghĩ mình nhìn lầm rồi.

Tu luyện quên cả thời gian, đến lúc giờ cơm tối, Lâu Tử Nguyệt mới mở cửa căn phòng đã đóng kín cả ngày. Cung nữ dẫn nàng đến phòng khách.

- Hạo Thần? Sao ngươi vẫn còn ở đây?

Lâu Tử Nguyệt ngạc nhiên khi thấy Thần vương đang ngồi ăn ở bàn ăn. Chẳng lẽ hắn đã đợi cả ngày?

- Gọi thân thiết thật đấy.

Trinh Phi cười trộm, một bên tỏ ý bảo nàng ngồi xuống ăn cơm, một bên gắp thức ăn cho Bách Lý Hạo Thần.

Thấy hai người họ ngồi đàng hoàng, Trinh Phi nói với Lâu Tử Nguyệt, vừa là giải thích vừa là cảm khái:

- Nơi này của bổn cung thanh tĩnh, ít có trẻ con, từ trước đến nay chỉ có Hạo Thần thân thiết với ta. Chỉ là từ khi nó trưởng thành lập phủ, làm ta cô đơn rất lâu, cũng may đứa nhỏ này nặng tình nặng nghĩa, ngày lễ ngày tết đều tới thăm hỏi.

Thấy Trinh Phi vui vẻ, Lâu Tử Nguyệt cũng vui lây:

- Thì ra là như vậy. Bao nhiêu năm qua, Hạo Thần may mắn còn có nương nương chăm sóc, nếu không, thật không biết có thể sống đến bây giờ không.

- Nó rất thông minh.

- Nương, nương nương dạy bảo tốt.

Bách Lý Hạo Thần gắp miếng sườn xào chua ngọt lên, xấu hổ cười, vừa ăn vừa nói:

- Nương nương còn biết món ăn ta, ta thích.

Trinh Phi giúp hắn lau mỡ ở khoé miệng, thấy Lâu Tử Nguyệt cười liền hỏi:

- Ngươi cười cái gì?

- Không biết Hạo Thần gọi là nương nương hay là nương vậy?

Mặc dù Lâu Tử Nguyết chỉ nói đùa, nhưng người trong cuộc đều ngẩn người.

Hồi lâu sau, Bách Lý Hạo Thần nắm lấy tay Trinh Phi rồi nói:

- Nương nương, cũng là mẫu thân của ta.

- Ngoan, đứa bé ngoan...

Trinh Phi cảm động rơm rớm nước mắt, vội vàng lấy khăn lau.

Sau khi bình tĩnh lại, Trinh Phi nói với Lâu Tử Nguyệt:

- Lát nữa, phiền ngươi đưa nó đi gặp Thục Phi một chút có được không?

Lâu Tử Nguyệt thấy tay cầm đũa của Bách Lý Hạo Thần cứng đờ. Thục Phi? Dưỡng mẫu bị đẩy vào lãnh cung của Bách Lý Hạo Thần trong truyền thuyết?

- Được ạ.

Nàng đồng ý.

- Cảm, cảm ơn.

Bách Lý Hạo Thần thấp giọng nói cảm ơn, lại quên rằng miếng sườn trong miệng chỉ còn lại xương, vẫn đang không ngừng nhai. Các cô gái bình thường sẽ không bao giờ cùng hắn đến lãnh cung nhưng Lâu Tử Nguyệt lại đồng ý.