Mà Bách Lý Hạo Thần lại nắm chặt tay của Lâu Tử Nguyệt, người sau cau mày nhưng vẫn không buông ra.- Lời nguyền chó má gì chứ, đều là một đám thần côn.Tử Nguyệt nói nhỏ.Bách Lý Hạo Thần cứng đờ cả người:- Ta, ta…Hoàng thượng Bách Lý hỏi:- Trừ bỏ như thế nào?- Mọi người đều biết, Thần vương sinh đúng ngày nhật thực, đây là điểm bất thường. Thần vương sinh vào ngày tương trùng mặt trời, vi thần vẫn luôn nghĩ cách giải quyết. Cuối cùng, vào ngày mặt trăng thay đổi một tháng trước, thần đã biết nên giải quyết như thế nào.Tất cả mọi người đều toát mồ hôi, chăm chú nhìn Tống Thanh Huy, giống như hắn nói cái gì đúng cái đó. Khâm Thiên Giám là người gần gũi nhất với sự tồn tại của Minh thần, ai cũng không dám nói điều bất kính với Minh thần.Tống Thanh Huy nói:- Lúc này cần người con gái của mặt trăng, điều hòa âm dương, mới có thể trừ đi sát khí, lời nguyền rủa mới được tiêu trừ.- Vậy tìm nàng ta như thế nào?- Thần không dám lừa Hoàng thượng, người con gái đó đang ở Hoàng thành.Tống Thanh Huy ra vẻ biết rõ.Các đại thần có con gái đều biến sắc, cho dù người được nói đến là thật hay giả cũng không muốn nữ nhi của mình có tội! Gả vào Hoàng gia là chuyện tốt nhưng gả cho Lục hoàng tử, người khắc mẹ khắc vợ thì ai cũng không muốn.Hoàng thượng Bách Lý vuốt râu rồi hỏi:- Hoàng thành lớn như vậy, tìm như thế nào?- Thần đã có cách, nhưng cần sự phối hợp nhịp nhàng của Hoàng thượng và các vị.- Nói đi.Tống Thanh Huy quỳ một chân xuống đất nói:- Thần khẩn cầu Hoàng thượng lấy Tứ Nguyệt Minh Châu ra để thử thật giả.Tất cả mọi người hít sâu, Tứ Nguyệt Minh Châu! Vậy khác gì mò kim đáy bể, báu vật chôn hàng nghìn năm trong địa cung.Các triều đại thay đổi bao nhiêu năm, cung điện này đã trải qua bao thăng trầm và đổi thay. Chỉ có duy nhất một thứ không đổi: địa cung. Chỉ có chân long thiên tử mới có thể mở cửa địa cung này.Hoàng thượng Bách Lý lạnh lùng nói:- Ngươi có biết địa cung đã không mở cửa hơn một trăm năm rồi?Lần mở cửa gần nhất là do ông nội ông ta mở, lúc mà họ Bách Lý lần đầu xưng đế.Tống Thanh Huy dập đầu, cẩn thận lời nói:- Trời đất có thể chứng giám tấm lòng thương con của Hoàng thượng, vào được địa cung thì có khó khăn gì?Hoàng thượng Bách Lý yên lặng.Thái hậu chậm rãi nói:- Để Thái tử đi cùng ngươi.Bách Lý Long Dận mừng thầm, vội vàng tiến lên, chắp tay nói:- Để giải lời nguyền của Lục đệ, nhi thần nguyện đi cùng phụ hoàng.Chỉ có chân long thiên tử mới vào được địa cung, lời của Thái hậu đã thầm công nhận thân phận Thiên tử của hắn ta sau này, hắn ta có lý do gì để từ chối chứ? Cho dù hắn ta có ghét Lục đệ thì cũng không có vấn đề gì.Hoàng thượng Bách Lý nhìn chằm chằn Tống Thanh Huy, trầm giọng nói:- Chỉ có cách này thôi sao?Tống Thanh Huy quỳ thẳng người:- Đúng vậy, chỉ có dùng Tứ Nguyệt Minh Châu mới mới có thể tìm ra người con gái của mặt trăng thật sự.- Được, Dận Nhi, ngươi đi theo phụ hoàng.Bách Lý Tung Hoành nắm chặt hai bàn tay, mọi người đều cho rằng ông ta còn do dự nhưng chỉ có người biết là bản thân rất xúc động. Cho dù những lời chủ bộ Khâm Thiên Giám nói là giả thì cũng là lý do để cho ông ta vào địa cung.- Cung tiễn Hoàng thượng, cung tiễn Điện hạ.Mọi người cùng nói.Đợi hai cha con họ đi khỏi, Thái hậu xua tay nói:- Không còn sớm nữa, mọi người đều về nghỉ ngơi đi. Hoàng cung đã sắp xếp chỗ ở cho mọi người rồi, hãy yên tâm nghỉ ngơi.Tất cả mọi người đều nhìn nhau, có chút ngạc nhiên. Lại có trò gì vậy? Cũng đã từng nghe đến lưu khách, nhưng chưa từng nghe Hoàng cung cũng có phong tục lưu giữ khách. Nhưng trời lớn đất lớn Hoàng gia lớn, đám thần tử bọn họ chỉ có thể nghe theo.Cũng không có nhiều người, tổng cộng chỉ có hơn hai mươi cô nương đang tuổi cập kê. Trong số hơn hai mươi người đấy chỉ có một người là xui xẻo.Đêm đó, bốn tỷ muội Lâu gia được xếp ở trong một lầu.Đi vào Thư Thủy các, bọn họ phát hiện chỉ có ba gian phòng. Lâu Xuân Cầm phe phẩy chiếc quạt hoa sen xanh, nhếch mày ra lệnh:- Minh Châu, Tử Nguyệt, hai muội ở chung một phòng.Lâu Minh Châu không lên tiếng, Lâu Tử Nguyệt im lặng.Lâu Xuân Cầm thấy mệt mỏi, cảm giác như mình vừa đánh vào bông vậy, tức giận không được, vui vẻ cũng không xong. Lâu Đông Tuyết cười giễu cợt:- Từ bao giờ mà quan hệ của hai người tốt thế? Lại có thể ngủ chung một giường.- Không, không cần!Lâu Minh Châu giống như đột nhiên hiểu ra hoàn cảnh của mình, lắc đầu liên tục:- Ta không muốn ngủ cùng Lâu Tử Nguyệt, Đông Tuyết tỷ tỷ! Cầu xin tỷ đấy! Cho muội ngủ cùng tỷ đi!- Nhìn tay của ngươi đi, nếu đêm mà ta sờ phải, nhất định sẽ gặp ác mộng!Lâu Đông Tuyết nhất quyết từ chối, đổi giọng cười nói:- Nếu ta là ngươi, ta sẽ chiếm cả phòng đó rồi khóa cửa lại. Ai có thể vào được.Vừa dứt lời, ba người cùng chạy vào ba gian phòng, chỉ còn lại Lâu Tử Nguyệt vẫn im lặng chịu đựng.“Chủ nhân, bọn họ đang cười thầm ở trong phòng.”“Đây là muốn đuổi ta để ta ngủ trên sàn ở sảnh.”“Ở chỗ ta đi.”Kiêu Dạ tốt bụng đề nghị.“Bị người ta phát hiện ta không có ở đây liệu có tốt không?”Lâu Tử Nguyệt chột dạ hỏi.“Ai để ý chứ?”Lâu Tử Nguyệt cau mày, Kiêu Dạ trêu trọc. Nàng đã đạt tới cảnh giới thâm thuý rồi, không cần đem theo phiên dịch nữa.Dùng lời của Uyển Túc Phi nói, nhất định là phiên bản này: nói như nhiều người chú ý đến ngươi lắm vậy. Ở trong cung này, ngoại trừ những kẻ không bình thường, ai rảnh mà để ý đến việc sống chết của ngươi.“Kiêu Dạ! Có cần thẳng thắn như vậy không?”“Chủ nhân, là chủ nhân hỏi ta mà.”“…”Lâu Xuân Cầm cạn lời khi xuyên qua khe cửa nhìn cảnh này. Lúc ở một mình lại biểu cảm phong phú như thế, tự nói chuyện với chính mình sao?Cũng dòm ngó nhưng Lâu Đông Tuyết lại hận đến mức nghiến răng, sao nàng ta chưa đến cầu xin mình? Lẽ nào nàng ta thật sự muốn ngủ dưới sàn.Nơi yên tĩnh nhất chính là căn phòng của Lâu Minh Châu, nàng ta nằm trên giường. Đôi mắt yếu đi nhanh chóng vì đố kỵ hồng nhan đang nhìn chằm chằm trần nhà, tràn ngập sát khí.- Tử Nguyệt tiểu thư có ở đó không?Giọng trong trẻo của một cung nữ vọng vào từ ngoài cửa.Lâu Tử Nguyệt đẩy cửa liền thấy một cung nữ xinh đẹp, dáng vẻ khoảng mười tám tuổi.Cung nữ cầm đèn lồng màu xanh lá, giọng điệu khách khí:- Trinh Phi nương nương mời tiểu thư qua, không biết có làm phiền đến việc nghỉ ngơi của tiểu thư không?Lâu Tử Nguyệt cau mày, Trinh Phi? Cho dù thế nào, nàng cũng không thể cứ ngây người ở Thư Thủy các này. Thế là nàng gật đầu rồi đi theo cung nữ.- Chuyện gì vậy?Lâu Đông Tuyết chạy từ trong phòng ra, oán hận nói.Lâu Xuân Cầm cực kì ghen tị:- Trinh Phi tìm nàng ta? Đúng là con bài lớn, bây giờ Lâu Tử Nguyệt ôm được cây đại thụ Trinh Phi này rồi, vận may sắp tới rồi!Ánh mắt Lâu Đông Tuyết tối sầm lại:- Sao Thu Vũ lại chết, Minh Châu bị hủy dung nhan như thế nào, ngươi quên rồi.Nàng ta nhớ lời Lâu Thu Vũ nói trước khi chết, lòng vẫn còn sợ hãi. Ngày nào chưa trừ khử được Lâu Tử Nguyệt, nàng ta không thể ngủ ngon.Thư Thủy các chỉ cách Bích Thủy cung của Trinh Phi mấy bước chân. Cảnh đêm trên đường rất đẹp, nàng lại không cảm thấy mệt. Cung nữ chỉ cung uyển vắng vẻ trước mặt nói:- Phía trước là đến rồi.Gió nhẹ thổi, đi trên hành lang chạm hoa, đi qua Bích Hồ, người như bước vào tiên cảnh. Bích Thủy cung hiện ra trước mắt, nó không phải là cung điện nguy nga lộng lẫy, càng không có chút gì của sự xa xỉ. Cung điện này khác biệt hoàn toàn với những cung điện khác, khiến toàn thân con người cảm thấy thoải mái.Nội thất trong cung không có vật xa xỉ, rất khó để tin, một Trinh Phi được sủng ái mười sáu năm nay vẫn giữ được cuộc sống đơn giản thế này.Ba lầu nội các, sau tấm bình phong, Lâu Tử Nguyệt nhìn thấy một chiếc bàn, cung nữ đang đốt hương tử đàn, mùi thơm lan ra.Nữ tử mặc chiếc váy lụa xanh nhạt, ngồi trên ghế gỗ lim, đã tẩy lớp trang điểm, khuôn mặt đẹp như tiên nữ. Bên cạnh người còn có một cái ghế, trong giọng nói lạnh lùng có chút thân thiết:- Ngồi đi.