- Càng nói không có, trong lòng càng để ý. Nếu không muội đi theo hắn tới làm gì?

Lâu Xuân Cầm công kích.

Lâu Đông Tuyết phản bác:

- Là hắn tự đi theo ta.

Đi cùng là vì một nữ nhân khác mà trên đường đi không hề dùng sắc mặt tốt để nói chuyện với nàng ta.

Xe ngựa đi vào cung, xuống xe liền có thái giám, cung nữ cầm đèn lồng nghênh đón bọn họ. Tử Nguyệt ngước mắt lên nhìn, thấy mọi nơi đều treo đầy màu đỏ chúc mừng.

Bàn tiệc thật dài, bày trên quảng trường trước cửa cung Thanh Hoa, có chừng hơn ngàn người mặc trang phục lộng lẫy. Các cung nữ thướt tha múa tung tăng, âm thanh đàn sáo bay vào trong tai.

Tô Lạc Vân cùng ba tỷ muội của Lâu gia bước vào. Nhìn không thấy đầu của thảm đỏ, đi qua chỗ bàn tiệc, khách khứa hai bên chỉ chỉ trỏ trỏ. Mắt Lâu Tử Nguyệt nhìn thẳng, không có phản ứng gì. Nàng vốn là đề tài cho mọi người bàn tán từ lâu, đi qua chỗ này, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý.

Đến cuối tấm thảm đỏ, đến vị trí ngồi của Hoàng gia. Ngồi đầu là Hoàng thượng Bách Lý, tay của người vịn vào ghế rồng, dù có cười thì khuôn mặt vẫn rất uy nghi. Đêm nay là đại thọ tám mươi tuổi thân mẫu của người, vẻ mặt bớt đi mấy phần ác liệt, thêm mấy phần ôn hòa.

Ngồi bên phải người là Hoàng hậu nương nương, Mộ Dung Ức Vân. Người mặc áo dài phượng màu vàng đỏ, dung mạo đoan trang, hơn ba mươi tuổi nhưng không thấy già, vẫn trẻ đẹp như trinh nữ. Thái hậu ngồi bên trái Hoàng thượng. Người mặt mày hiền hậu, dãi gió dầm sương, đôi mắt đục ngầu, nhưng không khiến người khác cảm thấy bà là người dễ bị lừa gạt.

- Tham kiến Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu. Chúc Thái hậu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.

Bốn người đồng thanh nói.

Hoàng thượng và Hoàng hậu đều gật đầu mỉm cười, vẫy tay cho ca vũ lui xuống, dáng vẻ hiền lành.

Mọi người cũng nhàn nhã nhìn về bên này, nhưng có một số người nhạy bén đã ngửi thấy mùi khác lạ. Rốt cuộc vì sao Hoàng thái hậu chỉ đích danh Lâu Tử Nguyệt.

- Tốt, rất tốt.

Thái hậu hiền hòa nhìn bốn người. Bình thường đều là Mộ Dung Trừng Oanh ngồi bên cạnh người, lần này lại là Bách Lý Hạo Thần, Lâu Tử Nguyệt phát hiện chỉ có mình nàng thấy ngạc nhiên.

- Mọi người đều đã tặng lễ vật cho Thái hậu, không biết Tử Nguyệt muội muốn tặng cái gì? Để mọi người mở mang tầm mắt.

Lâu Đông Tuyết cố làm vẻ tò mò, âm thầm liếc mắt khiêu khích.

Mọi người đều nhìn về phía Lâu Tử Nguyệt. Trên người nàng không có một đồng, bổng lộc hàng tháng của Lâu gia từ lâu đã không đến tay nàng. Lấy đâu ra tiền để mua lễ vật? Lâu Đông Tuyết rõ ràng đang làm khó nàng?

Thân hình Tô Lạc Vân cao ráo mặc bộ áo dài màu xanh, nhàn nhã như tiên:

- Thái hậu, mọi người đều đã tặng lễ vật cho người, cũng không thiếu một phần chứ? Người đòi lễ vật của một tiểu bối, vậy chẳng phải là mất đi phong thái của người sao?

Thái hậu gật đầu cười ha ha:

- Vẫn là Lạc Vân nói đúng.

Cơn sóng vừa mới lặng, Lâu Đông Tuyết lại muốn gây nên sóng gió:

- Thái hậu, có điều người không biết! Lúc đến đây muội muội có nói với tiểu nữ là có một lễ vật lớn muốn tặng cho người.

Tử Nguyệt im lặng, diễn xuất của người đàn bà này chắc chắn đạt giải Oscar.

- Hả? Có một lễ vật lớn?

Thái hậu mở to mắt, lộ rõ vẻ tò mò của người lớn tuổi:

- Ngươi chính là con gái của Như Họa?

- Thưa vâng.

Lâu Tử Nguyệt gật đầu.

- Nha đầu Như Họa kia cũng nhiều trò lắm, mỗi lần đều có thể chọc ai gia vui vẻ. Có lúc lại...

Nói tới đây, đôi mắt đục ngầu của người hơi hoảng hốt, Bách Lý Tung Hoành vội nắm tay người an ủi:

- Hôm nay là sinh thần của người, là ngày vui, đừng nghĩ tới những chuyện không vui nữa. Tử Nguyệt, ngươi nói ngươi có lễ lớn, mau lấy ra để Thái hậu vui lòng.

Đang lúc mọi người đều nghĩ rằng nàng sẽ sợ đến phát khóc, thậm chí là thất lễ trước cung điện, nàng cười tự nhiên:

- Tử Nguyệt không mang theo lễ vật, chỉ có một tài lẻ, nguyện thổi một khúc Vạn Thọ Vô Cương tặng Thái hậu.

“Kiêu Dạ có mang theo cây sáo không?”

“Chủ nhân, kiếm linh làm sao lại có cái...”

- Vạn Thọ Vô Cương là điệu gì? Ta chưa từng nghe.

Giọng nói nhẹ nhàng như nước vang lên.

Lâu Tử Nguyệt khẽ nâng mí mắt. Phía sau Thái hậu có một mỹ nữ mặc y phục xanh lam đang nhìn mình.

Lông mày hơi nhíu, Lâu Tử Nguyệt nói:

- Trinh Phi nương nương, Tử Nguyệt sao dám múa rìu qua mắt thợ. Chẳng qua là vì sinh thần của Thái hậu, cố tình học một đoạn từ nhạc công. Nếu thổi không hay mong mọi người đừng chê cười.

- Có lòng đấy.

Trinh Phi cười với Hoàng thượng, trong vẻ lạnh lùng lại có vẻ xinh đẹp, vẻ đẹp hoàn toàn tự nhiên:

- Hay là để nàng thử đi, nếu thổi không hay thì cũng góp vui.

Bách Lý Tung Hoành nhìn Trinh Phi có chút kinh ngạc, nói:

- Chuẩn tấu.

Sắc mặt Hoàng hậu thay đổi. Tô Lạc Vân và tỷ muội của Lâu gia lui về chỗ ngồi của mình.

- Túc Phi, ngươi có mang theo cây sáo không?

Tử Nguyệt hỏi người có khả năng mang sáo nhất ở chỗ này.

Uyển Túc Phi ngẩn người một lúc, cười cười, một vệt ánh sáng đỏ vụt qua, một cây sáo ngọc xuất hiện trong lòng bàn tay hắn:

- Cây sáo hồng ngọc này là vật đính hôn của cha mẹ ta, tặng cho nàng.

Dứt lời, hắn ngồi cách hơn chục mét ném sáo ngọc qua.

Như sao rơi, ánh sáng đỏ vụt qua bàn tiệc, từ trên đỉnh đầu mọi người, trên không gian của yến tiệc linh đình lướt qua tay Lâu Tử Nguyệt. Dưới vầng trăng sáng, vệt sáng đỏ càng thêm lung linh.

- Cảm ơn!

Lòng Lâu Tử Nguyệt xúc động, vững vàng tiếp lấy. Cảm xúc dịu dàng, vẫn còn hơi ấm, giống như y phục đỏ hắn mặc đêm nay, khiến mọi người nóng hơn.

Phong thái tài hoa tuyệt vời trong phút chốc đều bị khuôn mặt trang điểm quá lòe loẹt của nàng thu hút sự chú ý. Mười ngón tay thon thon, ngón tay ấn vào lỗ sáo, đôi môi đỏ thẫm đặt trên ống ngậm.

Khoảnh khắc đó, các nữ nhân thì ghen tỵ, các nam nhân thì thấy kỳ lạ.

Móng tay của Hạ Hầu Thiến như muốn bấm vào da thịt, còn Bách Lý Long Dận cũng sắp bóp nát cái nhẫn ngọc mà hắn ta mới mua. Thứ mà hắn ta không thích, lại dám có nhiều người thích nàng ta như vậy? Hết Bách Lý Hạo Thần, Tô Lạc Vân, giờ ngay cả bạn tốt của hắn ta, Uyển Túc Phi cũng như vậy.

Vật đính hôn, hắn ta cũng từng có nhưng bị hắn ta vứt đi như vứt rẻ rách!

Con người chính là kỳ lạ như vậy. Lúc được theo đuổi thì không trân trọng, hơn nữa còn muốn nhanh chóng thoát khỏi sự theo đuổi. Nhưng lại không biết rằng, khi thật sự không còn nữa, mất đi rồi trong lòng sẽ cảm thấy mất mát quá lớn.

“Tên tiểu tử này miễn cưỡng có thể, bổn tọa thích hắn.”

“... Tiểu Dạ Dạ, ngươi không thể cứ nhìn thấy nam nhân liền bổ nhào lên người ta như vậy! Bụng đói vơ quàng không tốt cho thận!”

“Cút!”

Một câu gào thét, não Lâu Tử Nguyệt mơ hồ vì tiếng thét của hắn.

Thấy nàng mất hồn mất vía, mọi người liền hiểu ra. Nàng vốn dĩ không biết thổi, để nàng nói khoác lác còn giỏi hơn. Giống như nàng ở hội đấu giá, thành công kí khế ước với Thánh linh thú chẳng qua là do vận khí nhất thời.

Lâu Tử Nguyệt hít một hơi sâu rồi thử vài âm điệu, lấy chân khí từ bụng thổi ra. Mỗi một lần ấn vào một lỗ chân khí sẽ ra đều, như vậy tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe được nàng thổi sáo.

Ngay khi nghe tiếng sáo cất lên, tất cả mọi người đều rung động. Không phải vì giai điệu hay mà là âm thanh vang dội như thổi sát bên tai. Công lực như vậy không phải luyện tập một sớm một chiều mà được.

Huyền khí sao? Mọi người sau khi tò mò lại thấy thất vọng.

Chẳng qua là một người có võ công.

Dần dần, mọi người lại lộ ra vẻ say mê. Ngay cả mấy tỷ muội Lâu gia cũng bị cuốn hút.

Trước mắt hiện ra cảnh khói sóng mênh mông trên mặt biển xanh biếc, một mình chèo thuyền, ở trên thuyền, vượt qua sóng gió của đời mình. Từ lúc là đứa trẻ, thanh niên, tráng niên, trung niên, người già rồi đến lúc chết đi…trải qua cả một quá trình như vậy.

Vạn Thọ Vô Cương vốn là ca khúc chúc thọ vui tươi nhưng lại bị nàng thổi thành cảm giác mênh mang. Người nghe dường như thấy mình đã sống qua một đời người, từ lúc sinh ra đến lúc chết đi, mênh mông vô tận.

Khi tất cả mọi người đều bị cuốn hút thì Bách Lý Hạo Thần hơi ngẩn người, mặt mũi cứng lại. Hắn biết, một người chưa từng trải qua cái chết hoặc phải đối diện với lựa chọn sinh tử, không thể thổi ra một điệu hài hòa như vậy. Hắn thuộc trường hợp thứ hai, còn Lâu Tử Nguyệt thì sao?

Bỗng nhiên có người từ trong bóng tối nắm lấy tay của hắn:

- Cháu trai, cô nương này thế nào?

Giọng nói của người già truyền vào tai hắn.