Hắn đứng gần bên cạnh, ánh mắt né tránh nói:

- Minh Âm không biết.

Cửu Mị trầm ngâm chốc lát rồi nói:

- Không nghĩ nữa. Chúng ta giúp hắn hoàn thành chuyện này, tiếp theo, phải để hắn giúp chúng ta. Chỗ Khâm Thiên Giám như thế nào?

Cố Minh Âm cung kính trả lời:

- Đã thu xếp ổn thỏa rồi, người ở trong cung cũng bắt đầu hành động rồi. Nếu đúng dự tính, đêm mừng thọ của Thái hậu sẽ có kết quả.

- Ngươi lui ra đi.

Như là nhận được ân xá, hắn thả lỏng người, nói một câu:

- Minh Âm cáo từ.

Nhìn bóng dáng của hắn, Cửu Mị khẽ lắc đầu.

Đêm ngày mười lăm tháng tư, Vọng Thư các.

Vốn nghĩ là mình có thể yên ổn trải qua đêm trăng tròn khó khăn nhất này, nhưng không ngờ dưới lầu lại có tiếng gõ cửa, là Lâu Xuân Cầm:

- Muội muội thật kiêu ngạo. Nhất định phải để Hoàng thượng truyền lệnh bắt ta đích thân đến mời, muội mới chịu đi thọ yến của Thái hậu phải không? Mau xuống đây cho ta!

Trên đầu Lâu Tử Nguyệt đổ mồ hôi. Tinh Khuyết kiếm khí thuộc tính âm hàn, cuồng bạo, đánh nát mấy gân mạch của nàng. Nàng vốn không có sức để phục hồi, chỉ có tinh lực để giữ cho Nguyên Hải không vỡ.

Chờ mãi không có người mở cửa, Lâu Xuân Cầm cũng sốt ruột. Thánh thượng đã truyền lệnh, nàng ta không đưa Lâu Tử Nguyệt đến, bản thân cũng không gánh được trách nhiệm.

Nàng ta cũng nghĩ giống mọi người, cũng không thông báo cho Lâu Tử Nguyệt tối nay có yến hội. Ai ngờ Thái hậu chỉ đích danh nàng ta đi trước mọi người. Trước đây không ai quan tâm đến chuyện này, năm nay lại kỳ quái!

Uỳnh uỵch, Lâu Xuân Cầm đạp cửa xông vào, chạy lên lầu, dùng sức để mở cửa phòng đang khóa, không ngờ lại không mở được!

- Bụp bụp bụp!

Nàng ta gõ cửa mạnh:

- Lâu Tử Nguyệt! Ngươi ra đây cho ta! Ngươi muốn chết đừng có kéo theo ta.

- Làm gì thế?

Đúng lúc nàng ta tức giận, muốn dùng một quyền để đánh vỡ gỗ cửa, một bàn tay mềm dùng lực rất mạnh nắm lấy tay nàng ta. Âm thanh vang lên lạnh đến thấu xương.

Lâu Xuân Cầm giương mắt lên nhìn, bắt đầu run sợ. Một cậu bé mười hai tuổi không biết đứng bên nàng ta từ lúc nào. Tóc tím dài như dải thác được cột lên, mắt tím như như đầm nước sâu thẳm, gương mặt thanh tú non nớt. Không thể không nói, gương mặt của cậu ta khiến phụ nữ cũng phải ghen tỵ.

- Ngươi là ai?

Cậu thiếu niên không trả lời.

- Buông ra!

Cậu ta cũng không buông!

Một người giận dữ bừng bừng, một người lãnh đạm như băng, hai người cứ giằng co như vậy bên ngoài cửa.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, giờ cũng đã là nửa đêm.

Cánh tay Lâu Xuân Cầm cứng lại nhưng cậu thiếu niên vẫn không buông tay. Cho dù nàng ta có cầu xin có mắng mỏ, cậu ta vẫn không buông.

- A!

Tiếng kêu đau chói tai của Lâu Tử Nguyệt phát ra từ bên trong phòng.

Trong phút chốc, cậu thiếu niên phá cửa phòng xông vào, Lâu Xuân Cầm thả lỏng người. Nhưng ngay sau đó, một luồng khí lạnh thổi qua cánh cửa phả vào người nàng ta, lạnh đến mức nàng ta phải vội vàng lùi về sau, vận huyền khí bảo vệ mình mới không bị hàn khí làm đông lại.

Lâu Xuân Cầm mở to mắt nhìn những gì đang xảy ra trước mắt. Lâu Tử Nguyệt ngồi khoanh chân trên giường, trước mắt ẩn hiện một thanh bảo kiếm, thanh kiếm đó lại từ từ đi vào bụng nàng rồi hoàn toàn biến mất!

Trước ánh mắt hoảng sợ của Lâu Xuân Cầm, nàng bỗng mở mắt, trong chớp mắt như có ánh sáng xanh thoáng qua rồi vụt tắt.

- Ngươi nhìn thấy rồi.

Lâu Tử Nguyệt lạnh lùng nói.

Lâu Xuân Cầm sợ hãi, liên tục lùi bước, sợ đến mức run lẩy bẩy.

Thời khắc đó, nàng tưởng như nhìn thấy sát thần!

Thanh kiếm kia, huyền khí vừa mới bùng nổ, còn có ánh mắt của nàng! Cuối cùng nàng ta cũng biết vì sao Lâu Minh Châu lại biến thành như thế, chỉ xuất hiện trong đám tang của Lâu Thu Vũ. Hóa ra là do Lâu Tử Nguyệt hại!

- Chủ nhân, chúc mừng chủ nhân vượt qua ải thứ nhất.

- Cũng phải cảm ơn Kiêu Dạ.

Kiêu Dạ phẩy vạt áo màu xanh đen, nhướng khóe mắt lên. Cuối cùng cũng có một lần nói đúng tên.

- Độ phù hợp?

- Hai mươi phần trăm, có tiến bộ.

- Tỷ tỷ.

Lúc này, cậu thiếu niên đi tới, con ngươi màu tím lộ ra vẻ vội vàng kèm theo với tình cảm yêu mến của đứa trẻ.

Lâu Tử Nguyệt cưng chiều xoa xoa tóc cậu ta, giống như đại tỷ tỷ nhà bên cạnh:

- Tử Tịch? Đệ bị thương còn chưa khỏi, không phải ta bảo đệ nghỉ ngơi sao? Sao lại chạy tới đây?

Đúng thế, cậu thiếu niên được gọi là Tử Tịch chính là 303. Bây giờ có chỗ nào giống với hình dáng con thú? Hoàn toàn là một cậu thiếu niên nhanh nhẹn. Cái tên Tử Tịch là do Lâu Tử Nguyệt đặt cho cậu ta.

Cậu ta gật đầu, bây giờ cậu ta vẫn chưa thể nói được nhiều, nhưng rất thích nàng gọi tên của mình.

Đối mặt với Lâu Xuân Cầm, Lâu Tử Nguyệt giống như là nói chuyện với người chết:

- Ngươi tìm ta?

Lâu Xuân Cầm toát mồ hồi:

- Tối nay là thọ thần của Thái hậu, người muốn ngươi đến, bây giờ cũng muộn lắm rồi, tiệc chắc cũng đã tan.

- Tử Nguyệt!

Tiếng của Tô Lạc Vân vang lên từ bên ngoài.

Lâu Xuân Cầm ngớ người, có người đến, nàng ta chắc sẽ không động thủ.

- Tử Tịch, giao người đàn bà này cho đệ đấy. Làm sạch sẽ một chút, đừng làm bẩn nhà chúng ta.

Lâu Tử Nguyệt nói vài câu phơi phới đi xuống lầu

- Lạc Vân! Ta xuống ngay đây.

Tử Tịch thu lại ánh mắt mỉm cười, thân hình như quỷ mị, cản đường đi của Lâu Xuân Cầm. Lâu Tử Nguyệt từ từ đi xuống cầu thang, không nghe thấy bất kỳ tiếng thét chói tai nào, chỉ cảm nhận thấy vẻ sợ hãi và tuyệt vọng của Lâu Xuân Cầm.

Miệng cười nhẹ.

- Chủ nhân, Tinh Khuyết kiếm khí đi sâu vào xương tủy của chủ nhân ba phần. Sát khí của chủ nhân bây giờ rất nặng.

Lâu Tử Nguyệt dừng bước, vẻ mặt cứng lại.

- Bổn tọa nhắc nhở chủ nhân, bây giờ chủ nhân ra tay với nàng ta, rất khó để người khác không hoài nghi.

- Tha cho nàng ta?

Lâu Tử Nguyệt cau mày.

- Đúng thế. Bổn toạ có thể thay chủ nhân xóa đi ký ức của nàng ta.

- Phiền phức!

Nói thì nói như vậy, nhưng nàng vẫn âm thầm chấp nhận cách làm của Kiêu Dạ. Vào lúc này, Kiêu Dạ tỉnh táo hơn nàng.

Xóa đi ký ức chỉ là chuyện trong chớp mắt. Lâu Tử Nguyệt nhìn Lâu Xuân Cầm lập hung hăng chạy xuống lầu, muốn cho nàng cái bạt tai thì hiểu là đã thành công rồi...

Sau khi giao Tử Tịch cho Kiêu Dạ, nàng bước nhanh ra ngoài sân, Tô Lạc Vân tiến lên đón, lo lắng nói:

- Tử Nguyệt, nếu nàng không xuống ta chỉ còn cách xông vào.

- Ta không sao, khiến ngươi lo lắng rồi.

Lâu Tử Nguyệt mỉm cười.

Đại phu tứ chẩn, Tô Lạc Vân nhìn một cách nghiêm túc rồi mới cười nhẹ, khẽ vuốt cằm:

- Ừm, khí sắc đúng là tốt hơn so với tối đó, xem ra đan dược có tác dụng. Hôm khác ta sẽ gửi tới ít nữa.

Lâu Tử Nguyệt lúng túng, không dám nói là nàng chưa uống ngụm nào.

- Tử Nguyệt muội muội thật là khó mời, ta và Lạc Vân đã đợi ở đây rất lâu rồi.

Giọng nói kiều mị vang lên trong màn đêm.

Lâu Tử Nguyệt cau mày, giương mắt nhìn.

Tấm rèm trên xe ngựa được vén lên, Lâu Đông Tuyết để lộ ra nửa người. Tối nay nàng ta mặc bộ cẩm bào màu trắng, có một phong vị rất khác. Đặc biệt là chiếc vòng trên cổ, đó là quà sinh nhật phu nhân tặng cho nàng ta, chỉ trong dịp đặc biệt mới đeo. Trên bộ y phục trắng đặc biệt được thêu mấy đóa mẫu đơn vàng, làm nổi bật khí chất của nữ gia khuê các, lại không tầm thường.

- Thái hậu đang đợi ngươi đấy, các ngươi mau lên xe.

Tô Lạc Vân biết nàng không muốn ngồi cùng tiểu thư của Lâu gia liền dẫn nàng lên xe ngựa của mình.

Lâu Đông Tuyết cực kỳ bất mãn với hành động này nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.

- Đông Tuyết muội muội, Tô nhị thiếu đã từng là vị hôn phu của muội, Tử Nguyệt chắc chắn biết. Nhưng ở trước mặt muội lại tỏ ra không hề kiêng dè, thật không biết là ở chỗ muội không nhìn thấy, bọn họ sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Lâu Xuân Cầm ngồi trên xe ngựa vẫn không quên soi gương, không biết mình vừa thoát được một kiếp nạn.

Lâu Đông Tuyết lạnh lùng nói:

- Tô Lạc Vân và ta từ lâu đã không còn quan hệ gì nữa.

Từ khi hắn dùng hồ ly thiêu nàng ta, trong lòng nàng ta chỉ còn uất hận.