- Đệ đệ… của ta.Lúc này Lâu Tử Nguyệt mới nhìn kỹ cậu ta, râu, tóc, lông mày lẫn vào nhau nhìn không rõ tướng mạo, giờ lại là ban đêm. Ánh sáng vàng của chậu than chiếu rõ thấy mặt cậu ta có rất nhiều lông, nhưng vì bộ y phục của nàng màu tím nên nhìn rất rối mắt.Nghe thấy tiếng của nàng, 303 tự nhiên cứng đờ cả người, khập khiễng đi tới. Lúc đó, đồng tử trở nên sâu thẳm, cậu ta nói với mọi người:- Ta là người khế ước với nàng ấy, ta nguyện chịu phạt thay nàng.- Đệ không phải.Tử Nguyệt lập tức phản bác, nghĩ đến trong buổi đấu giá vừa rồi, tất cả những trải nghiệm không vui của cậu ta. Không phải là bị đánh sao, nàng cũng không phải chưa từng bị đánh, ngược lại… rất nhiều lần.303 bỗng quỳ một chân trước mặt nàng, hôn nhẹ lên ấn đường của nàng, nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước. Thời khắc đó, trời đất quay cuồng, dường như vạn năm ánh sáng đã qua đi, thế giới con người chẳng qua chỉ như giọt nước trong biển cả. Lâu Tử Nguyệt mơ màng như chìm vào vực sâu không đáy. Trong lúc ngẩn ngơ trong cái thời khắc chưa từng có từ trước đến nay, nàng thấy một con phượng hoàng màu tím vỗ cánh bay cao, từ cuống lông phát ra ánh sáng tím. Lúc ấy, muôn chim cùng hót, kỳ lân, thú vật chạy như điên…- Chủ nhân, khế ước thành công rồi.Cậu ta nhìn nàng với ánh mắt thành kính.Lúc mở mắt ra, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì, đầu óc chỉ toàn là liên lạc với 303.- Bây giờ đã đến lúc rồi.Cậu ta đứng dậy, nói với trưởng lão chấp pháp:- Bây giờ ta là người khế ước của nàng ấy. Xin hãy để ta chịu hình thay nàng ấy.Lâu Ngọ Kình mở to mắt nhìn 303, như là không dám tin vào những gì đang xảy ra. Đứng trước mặt lão ta chính là con huyễn thú cuối cùng được đấu giá trong Thương hội Tụ Nguyên trong truyền thuyết, có thể biến hình, ít nhất phải là Thánh linh thú.Mọi người cũng tỏ ra khiếp sợLâu Tử Nguyệt không ngờ 303 lại có khí thế như vậy, có thể khiến tất cả mọi người ở đấy đều sợ hết hồn, ngay cả Lâu Duy Nghị cũng không nói được lời nào.“Sớm biết thì đã đưa cậu ta đi cùng.”“Chủ nhân, chủ nhân tâm địa lương thiện, không muốn để cậu ta gặp chuyện không hay”.“Đa tạ chủ nhân thông cảm.”“303? Ngươi nghe thấy?”“Trừ khi Kiêu Dạ không muốn ta nghe.”Người có phản ứng đầu tiên vẫn là Lâu Ngọ Kình, lão ta nghiêm túc nói:- Gia phả Lâu gia không thể phế bỏ. Nếu ngươi là thú khế ước của Tử Nguyệt, đương nhiên có thể chịu phạt thay! Người đâu, đánh cho ta!Thánh linh thú!Các đệ tử cũng không dám đánh.Cuối cùng, chỉ có Lâu Ngọ Kình tự mình ra tay. Lão ta thân là trưởng lão chấp pháp của Lâu gia, không thể vì như thế mà thay đổi gia pháp, còn phải cho gia chủ một câu trả lời.Cũng may con Thánh linh thú này cũng chịu phối hợp.- Chát chát chát! Chát chát chát!Lúc chiếc roi vụt xuống, Lâu Tử Nguyệt hãi hùng khiếp vía. Nhưng Kiêu Dạ nói với nàng, chút đau đớn này đối với 303 chỉ như gãi ngứa, không cần bận tâm. Vậy nên nàng cũng không còn gánh nặng tư tưởng nữa.Đến khi kết thúc hành hình, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt mọi người nhìn Lâu Tử Nguyệt vừa ghen tỵ lại sợ hãi.Trên thế gian này, có con huyễn thú như vậy là rất giỏi rồi. Nên biết, gia chủ cũng chỉ có một con huyễn thú cấp năm. Lâu Tử Nguyệt rốt cuộc là gặp phải vận may gì vậy, đến Thương hội Tụ Nguyên một chuyến liền kí thành công khế ước với Thánh linh thú mà mọi người thuần hóa ba năm cũng không được.- Chủ nhân!303 chợt gọi to, ôm lấy Lâu Tử Nguyệt hôn mê sắp ngã xuống đất.“Người sao vậy?”“Bị kiếm khí sát thương rồi, đưa chủ nhân về phòng trước đã.”Kiêu Dạ ngồi khoanh chân trước những vì sao, mặt trầm như nước, trong lòng cũng thấy rất ngạc nhiên. Nàng lại có thể dựa vào nghị lực để chống đỡ lâu như vậy, từ sáng sớm đến trưa, và đến giờ…- Mọi người đều giải tán đi.Gia chủ lạnh lùng nói, tất cả mọi người đều lui xuống.Lâu Ngọ Kình nói với gia chủ:- Nỗi đau mất con gái của gia chủ, ta có thể hiểu được. Nhưng lão gia chủ ra biển rồi cũng sẽ quay về, chúng ta làm căng lên thì chỉ gặp phiền phức thôi.Lão đạo mạo nghiêm trang.Dự là đêm nay sẽ là một đêm mất ngủ.Trong phòng gia chủ.Đặng Thù thổi tắt nến, bò lên giường- Người hy vọng nàng ta chết không chỉ có chúng ta.Lâu Duy Nghị lăn qua lăn lại, lo lắng:- Nhưng khế ước thú của nàng ta…- Thánh linh thú thì sao chứ?Đặng Thù ôm thắt lưng của phu quân, nhẹ nhàng nói:- Song quyền khó địch được tứ thủ.Lâu Duy Nghị nghĩ thông, tìm thêm mấy người huyễn tông mạnh vây quanh, không phải nhúng tay vào? Chỉ cần làm cho thần không biết quỷ không hay, đến lúc đó phụ thân sẽ không biết hung thủ là ai, cũng không biết ai là người đằng sau chỉ đạo.Vọng Thư các.303 ôm Lâu Tử Nguyệt vào phòng, nhưng nàng hôn mê không tỉnh, cậu ta cũng không biết nên làm như thế nào. Kiêu Dạ lại chưa cho cậu ta biết cách để giải quyết.“Ta là kiếm khí, chỉ biết giết người, không biết cứu người.”“Vậy ta nên làm thế nào?”“Đợi.”Thế là cậu nằm cạnh nàng cả đêm để trông chừng…Đến ngày hôm sau thì Lâu Tử Nguyệt cũng tỉnh lại. Vừa mở mắt liền nhìn thấy đôi mắt tím của cậu ta, lòng nàng cảm thấy tốt hơn.Kiêu Dạ nói với nàng:- Chủ nhân, bế quan.- 303 thì sao?- Để ở chỗ ta đi, ta giúp chủ nhân chăm sóc dạy bảo cậu ta vài ngày.- Tiểu Dạ Dạ, ta biết khẩu vị của ngươi mặn, nhưng không ngờ ngay cả đứa trẻ ngươi cũng không tha.- Chủ nhân, chủ nhân nghĩ ta xấu xa quá rồi.- Không gian trong Tinh Khuyết không có gì cả, người muốn cậu ta làm gì?- Nơi mà cậu ta đến, có những ký ức quen thuộc của ta nhưng ta không nhớ ra được. Ta muốn tra cho rõ ràng. Hơn nữa, ở chỗ ta an toàn hơn.Thánh linh thú, cho dù là ở Lâu phủ cũng sẽ có người tới cướp.Lâu Tử Nguyệt cau mày nói:- Ta tiếp tục tu luyện.Nàng sờ đầu 303 nói:- Đi theo Tiêu Dạ phải ngoan đấy! Hắn là người tốt, chỉ là tính khí thất thường, đệ đừng chọc tức hắn.303 gật đầu, mặc dù cậu ta không xen vào cuộc nói chuyện giữa chủ nhân và Kiêu Dạ nhưng cậu ta sẽ cố gắng.Kiêu Dạ nổi giận:- Ta là Kiêu Dạ! Còn nữa, tính khí ta rất tốt.Ở trước mặt người mới, hắn bị mất hình tượng ngay từ lần đầu, đều là do chủ nhân của hắn.- Ngươi xem ngươi kìa, lại tức giận rồi.Không nói thêm gì nữa, Lâu Tử Nguyệt ngồi khoanh chân trên chiếc giường mềm mại, muốn ổn định kiếm Tinh Khuyết. Trước lạ sau quen, bây giờ có thể sờ chính xác tính khí của kiếm một chút rồi.Kiêu Dạ đã bố trí kết giới ở trong phòng. Sau khi thấy Lâu Tử Nguyệt tu luyện đi vào quy củ, lập tức đưa 303 vào trong Tinh Khuyết.Lần đầu tiên thấy căn phòng kỳ lạ, 303 mắt sáng lên, bỗng nhiên nói:- Giống như đã từng thấy rồi.Kiêu Dạ hơi kinh ngạc:- Còn nhớ là từng nhìn thấy ở đâu không?303 lắc đầu.- Ngươi tên gì?303 lắc đầu.- Ngươi từ đâu tới.303 lắc đầu.Lần đầu tiên Kiêu Dạ đối phó với một người như thế, không có chỗ để hạ thủ.- Xem ra ngươi cũng giống ta, mất đi rất nhiều ký ức.- Ngươi, cũng giống ta à?- Phải. Ta đang cố gắng để lấy lại ký ức.Kiêu Dạ như là đang dùng vai vế ngang bằng để nói chuyện. Nếu như Lâu Tử Nguyệt nghe thấy dự là sẽ trợn tròn mắt ngạc nhiên.Ỷ Hồng lâu.- Minh Âm, chuyện tối nay, ngươi thấy sao?Tẩy lớp trang điểm tinh xảo đi, nhan sắc vẫn đẹp đến say lòng người, Cửu Mị gỡ chiếc trâm phượng xuống, tựa lưng vào ghế, thả lỏng toàn thân.- Mị chủ nhân, Minh Âm cảm thấy, trường chủ chắc sẽ hài lòng.- Nói như vậy không sai, nhưng ta vẫn không yên lòng.Cửu Mị nhìn chằm chằm mình trong gương đồng- Chuyện mà ba năm qua ta chưa làm được lại để một kẻ phế vật làm được? Ngươi nói là trùng hợp hay là còn ẩn ý gì khác?