Bóng người thiếu nữ mặc y phục tím uy vũ như rồng, nhẹ nhàng như chim, vạt áo tung bay. Khi mọi người ở đây cho rằng nàng sẽ bị gió thổi bay, thì lại kinh ngạc phát hiện nàng đã đứng bên người nam nhân mặc áo choàng màu lông quạ.- Buông cậu ta ra. Ánh mắt nàng kiên định.- Cậu ta? Người nam nhân chuyên chú với khế ước. Nếu lúc này dừng lại, hắn sẽ bị cắn trả, tương đương với nửa đời tu vi bị huỷ hoại, nhưng hắn vẫn kinh ngạc trước sự xuất hiện của nàng: - Nó là thú tộc, không phải nhân tộc.Lâu Tử Nguyệt rút kiếm, giễu cợt nói: - Thiên địa có đạo, vạn vật có linh, loài người đâu phải duy nhất? Ta muốn cậu ta. Nếu ngươi không thả cậu ta ra, ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ. Trong mắt người nam nhân thoáng có tia sáng lướt qua.Bóng người màu đỏ tức giận đi tới, Cửu Mị cầm kiếm, ngăn trước người nam nhân, đã đến thời khắc mấu chốt, không thể xảy ra sai lầm, nói với Lâu Tử Nguyệt: - Cô nương, Thương hội có quy củ của Thương hội, phải tuân theo thứ tự trước sau. Mong cô nương đừng khiến ta khó xử.Lâu Tử Nguyệt hơi nhắm mắt, còn chưa kịp nói chuyện, một trận ánh sáng màu tím mạnh mẽ bùng nổ khiến mọi người lập tức cảm thấy chói mắt khó chịu. Ngọn lửa như đốt người, khiến nàng bay ra ngoài, đập mạnh vào lan can. Nhưng đau đớn trong dự kiến lại không xảy ra, nàng quay đầu nhìn, vậy mà Bách Lý Hạo Thần lại đỡ được nàng?- Nàng không sao chứ?- Khụ khụ! Không sao. Sao có thể không sao, kiếm khí trong cơ thể nàng đang tán loạn, giống như có hàng nghìn con trâu đang chà đạp lên người nàng.“Mau đi!” Lần thứ hai Kiêu Dạ lo lắng như vậy, lần đầu tiên là khi nàng bị rắn đánh ở núi Bích Linh.- A! Đầu của người nam nhân đau như sắp nứt ra, đập vào lan can rơi xuống đất, thổ huyết. Mùi vị rỉ sét tràn ngập không gian, hắn thất thần nhìn 303, lẩm bẩm: - Thua rồi... Thua rồi...- Gào! 303 bắt đầu nổi điên, bắp thịt căng cứng, đôi mắt toả ra từng luồng ánh sáng tím. Người nào bị cậu ta nhìn lập tức cảm thấy giống như bị lửa đốt, không ngừng kêu gào vì đau đớn.303 đập xích sắt, lồng sắt dường như sắp nổ tung.Cửu Mị liên tục quất roi, đánh lên người 303 đang cáu kỉnh, nhưng không có tác dụng. Nàng ta vội vàng hô: - Người đâu! Mau mang nó xuống, buổi đấu giá hôm nay kết thúc ở đây!Mười tên đại hán vạm vỡ lập tức xuất hiện, ai cũng có khí tức bất phàm, mở lồng sắt ra. 303 dùng tứ chi bò ra ngoài, gào rống, khiến toàn bộ cửa sổ sát đất ở hai lầu vỡ vụn. Khi mọi người đang chạy trốn, Lâu Tử Nguyệt lách mình, đi tới bên người 303 đang bị bao vây.- Ngươi định làm gì? Cửu Mị hơi giận, cau mày.- Tránh ra! Trong đôi mắt phượng của Lâu Tử Nguyệt toả ra sự lạnh lẽo.Sắc mặt Cửu Mị âm trầm, nhìn cục diện hỗn loạn lúc này: - Để nàng ta thử. Mười tên cao thủ nghe xong liền lui xuống, trong mắt họ thoáng hiện sự nghi ngờ.- Cẩn thận. Giọng nói của Bách Lý Hạo Thần truyền tới từ phía sau, Lâu Tử Nguyệt gật đầu.“Kiêu Dạ, làm thế nào?”“... Phải làm giống như nam nhân vừa nãy.”“...” Thời điểm nguy cấp như bây giờ, Kiêu Dạ lại đứt mạch.Cầu người không bằng cầu mình, Lâu Tử Nguyệt nửa quỳ trước mặt 303.- Gào! 303 gào thét, miệng giương to. Mọi người ngừng thở, họ đều cho rằng Lâu Tử Nguyệt sẽ bị nuốt mất, nhưng nàng bỗng đưa tay ra sờ đầu 303, nói: - Ngoan, đừng nghịch, tỷ đưa đệ đi.Chỉ một câu nói này, 303 hơi do dự, lè lưỡi. Khi mọi người đều sợ không dám nhìn, tiếng thét mà họ tưởng lại không vang lên, từ từ mở mắt ra, hình ảnh nhìn thấy khiến bọn họ sợ hãi.Nó chỉ liếm liếm tay nàng.“Vậy cũng được...” Kiêu Dạ kinh sợ.Người nam nhân cố gắng chống đỡ đến bây giờ lộ ra sự khiếp sợ: - Không ngờ lại là nàng... Nói xong liền hôn mê bất tỉnh.Dưới ánh mắt ngây sợ của mọi người, Lâu Tử Nguyệt cởi áo khoác, trùm lên thân thể trần truồng của 303, bế cậu ta theo đúng kiểu bế công chúa tiêu chuẩn.Lúc này, 303 biểu hiện cực kì ngoan ngoãn, không hề có chút phản kháng nào?Tiếp theo, Lâu Tử Nguyệt hỏi Cửu Mị: - Ta có thể đưa cậu ta đi chưa?Sắc mặt Cửu Mị cứng đờ, dường như không nói nên lời, cuối cùng cũng phát hiện ra sự thất thố của bản thân, gật đầu nói: - Dĩ nhiên có thể. Không ngờ cuối cùng 303 lại chọn cô nương là chủ nhân, Cửu Mị xin chúc mừng cô nương. Như vậy, cô nương đây đã giúp chủ trường đấu thú hoàn thành tâm nguyện. Không biết quý danh của cô nương là gì?- Lâu Tử Nguyệt.Một lời nói như ném đá vào mặt hồ yên tĩnh.Ba chữ kia không khác gì sấm đánh ngang tai. Trời ạ! Có cần khiến người khác kinh hãi đến thế không! Ban ngày vừa buôn chuyện về nàng, buổi tối nàng liền kí khế ước với một con Thánh linh thú! Ngay cả vị toàn năng của Vân Miểu cũng không có biện pháp gì, thế mà lại bị một tên phế vật tùy tiện thu phục, đây là sự thật ư?- Ta không dám tin vào mắt mình nữa nha!- Lâu Tử Nguyệt không phải là tên phế vật sao? Sao nàng ta làm được?- Hơn ba nghìn người ở đây đều nhìn thấy! Ngươi không muốn tin cũng không được nha!Sắc mặt Bách Lý Long Dận tái xanh, lại bóp vỡ một chiếc nhẫn ngọc: - Hừ! Lâu Tử Nguyệt! Đồ của bổn điện hạ, mà ngươi cũng dám cướp! Hắn xem Lâu Tử Nguyệt như viên ngọc trong tay mình, bóp nát, hoá thành mây khói. Chỉ có Mộ Dung Trừng Oanh và Hạ Hầu Dịch yên lặng chịu đựng lửa giận của hắn. Giờ phút này, bọn họ hận sao bản thân không phải là Lâu Xuân Cầm.Vốn là một cô nương xấu xí, vốn là một tên phế vật không thể tụ khí, nhưng giờ phút này, trong suy nghĩ của mọi người nàng không còn là phế vật hèn yếu, mà là viên minh châu của Lâu phủ.Ánh mắt Cửu Mị lướt nhìn mọi người, trong lòng liền tính toán. Mặc dù Lâu Tử Nguyệt khiến cả hội trường náo động, cũng được mọi người ngưỡng mộ, nhưng bản thân nàng ấy, chỉ bình tĩnh đứng xem, chờ buổi đấu giá kết thúc.- Đây là kim bài khách khanh* của Thương hội Tụ Nguyên, xin cô nương hãy nhận lấy.*Khách khanh (thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc): khách quý.Tử Nguyệt liếc mắt nhìn Cửu Mị, nàng phát hiện vẻ quyến rũ của Cửu Mị toát ra từ trong người nàng ta: - Cám ơn.Cất kim bài, nàng nói: - Hạo Thần, chúng ta trở về thôi.- Ừ, trở về. Bách Lý Hạo Thần ngoắc tay, hồ ly liền xông tới, nhưng vẫn co ro. Dường như nó rất sợ cậu bé trong ngực Lâu Tử Nguyệt.Khi mọi người đứng dậy thán phục và ca ngợi cùng vỗ tay, Lâu Tử Nguyệt ôm 303 đi cùng Bách Lý Hạo Thần xuyên qua phòng khách. Khoảnh khắc ấy, hai người trở thành tiêu điểm của cả phòng.Tô Lạc Vân và Uyển Túc Phi đã sớm chờ hai người ở cửa.- Nàng vừa nãy khiến ta lo lắng chết mất. Cửa sổ cứng như vậy, mà nàng lại dùng thân thể đập vỡ! Nàng không muốn sống nữa sao? Trong xe ngựa, Uyển Túc Phi lẩm bẩm.- Không phải là ta vẫn ổn sao? Tử Nguyệt cười, nhìn 303 bỗng mở đôi mắt tím, cậu bé nhìn Bách Lý Hạo Thần. Đôi mắt tím toát vẻ hung dữ, giống như muốn ăn tươi hắn: - Đệ sao thế? Ngoan, hắn không phải là người xấu.Dường như đoán được mình không được bạn mới hoan nghênh, Bách Lý Hạo Thần đứng dậy, mò mẫm xuống xe ngựa, ngồi cạnh phu xe. Tô Lạc Vân quan sát tất cả mọi chuyện.- Đến Lâu phủ rồi.Sau khi tạm biệt mấy người bạn tốt, Lâu Tử Nguyệt chưa đi được mấy bước thì có mười tên đệ tử cầm ngân thương, khí thế hung hãn đi tới. Đệ tử cầm đầu nói: - Chấp pháp trưởng lão mời tiểu thư đến Huấn Giới đường.Nếu nàng không đồng ý, bọn họ sẽ cưỡng ép áp giải.Lâu Tử Nguyệt thả bé trai trong ngực xuống, ung dung thong thả sửa sang lại quần áo cho cậu, không nhúc nhích chút nào.- Nguyệt tỷ đừng đi! Lúc này, một bóng dáng bé nhỏ màu vàng chạy tới từ trong bóng tối. Khi bóng dáng ấy chạy đến bên, nàng mới phát hiện hoá ra là Lâu Mộng Điệp, cô bé lo lắng nói, - Bọn họ nói tỷ giết Thu Vũ tỷ tỷ! Muốn bắt tỷ đi hỏi tội đó! Tỷ mau chạy đi!Môi Lâu Tử Nguyệt khẽ nhếch, không thèm để ý.Nàng chỉ kéo tay cô bé, cúi người hỏi: - Muội tin tỷ không?