Tô Lạc Vân nghiêng đầu tránh thoát: - Ngươi đánh thật à?- Sao? Không dám? Túc Phi cười tà, y phục đỏ làm nổi bật khuôn mặt càn rỡ tuấn tú của hắn.- Ai nói không dám? Ngày mai chúng ta hẹn nhau ở một địa điểm, đấu tay đôi. Tô Lạc Vân nói.- Bắt đầu rồi. Tiếng Bách Lý Hạo Thần vừa dứt, hai người vừa cãi nhau liền quay về chỗ ngồi. Uyển Túc Phi nhướng lông mày: - Đấu tay đôi thì đấu tay đôi, không cần ngày mai, tối nay luôn đi.- Đây là vật quan trọng nhất trong buổi đấu giá tối nay, huyễn thú của trường đấu thú. Mời mọi người xem! Theo lời Cửu Mị, một cái lồng sắt to lớn bị mang lên.Vén tấm vải đỏ lên, có một quả cầu thịt màu đen co rúc ở trong lồng.Tử Nguyệt bỗng cảm thấy Bạch Hồ không ngừng run rẩy, cố gắng chui vào trong lòng nàng, đôi mắt đỏ bị doạ sợ nhắm tịt!Tử Nguyệt khẽ vỗ lên đầu hồ ly, kinh ngạc nhìn kỹ lại: - Thật sự là con người nha!Mọi người cũng cho là hình thú, bởi vậy tiếng kinh ngạc và nghị luận không ngừng vang lên.- Chát! Mắt Cửu Mị híp lại, ánh mắt độc ác quất một roi, quả cầu thịt kia bị thương chảy máu: - Đứng lên, để mọi người nhìn rõ ngươi!Tiếng nói vang lên, mọi người im lặng, tò mò nhìn huyễn thú trong lồng sắt đang run rẩy đứng lên.Uyển Túc Phi lơ đãng liếc mắt, nói: - Dáng dấp đúng là mỹ nhân nha.Thân hình thấp còi, gầy trơ xương, hai tay hai chân đều bị xích sắt khóa lại, đen thui, ngay cả mặt cũng không nhìn thấy. Tô Lạc Vân cạn lời, không hiểu nó đẹp ở chỗ nào?Huyễn thú bị Uyển Túc Phi gọi là mỹ nhân bỗng mở mắt, nhìn khắp toàn trường. Mọi người lập tức bị chấn động, đôi mắt! Đôi mắt kia dường như có thể hớp hồn mọi người, khiến họ không dám nhìn thêm một giây nào nữa!Cửu Mị nhẹ bước liên tục lên phía trước, bàn tay phải được sơn móng tỉ mỉ nhẹ nhàng nắm lấy cằm của huyễn thú. Cậu ta trợn mắt: - Gào gào gào! Nổi điên rung đập xích sắt.Nhưng năm ngón tay sơn màu xanh biếc nhìn như tùy ý, thực tế lại có thể nắm chặt xương cằm của cậu ta, ép cậu ta giương mắt, đối mặt với tất cả mọi người: - Đây là đồ bán số 303 hôm nay, tạm gọi là 303. Khế ước có duyên, sinh tử có số, Thương hội Tụ Nguyên và trường đấu thú không chịu trách nhiệm! Còn nữa, ta phải nhắc nhở các vị, không nên tùy tiện nhìn vào đôi mắt này, nếu không sẽ vạn kiếp bất phục đó!- Để ta! Một lão già áo xám lên đài, áo khoác bay phấp phới.- Mộ Dung thế gia Ngũ trưởng lão, Thuần thú sư cao cấp có thể thuần hóa Thánh linh thú!Bởi vì là hình người, mọi người cũng đương nhiên coi đây là Thánh linh thú. Ai ở đây cũng mong đợi kỳ tích xuất hiện ở Đế Đô nước Chu Tước.Kiêu Dạ nói: “Với năng lực của chủ nhân, cũng chỉ có thể thử một lần.”“Tại sao?”“Cậu ta là trời sinh hình người.”“Ngươi không nên làm ta sợ...”Tử Nguyệt cảm thấy sợ hãi.“Thậm chí bản thể của cậu ta là gì, bổn tọa cũng không biết. Nhưng cậu ta rất nhỏ yếu, vẫn còn ở kỳ ấu sinh, có lẽ chủ nhân có thể thành công?”Kiêu Dạ lại dùng cái giọng không chắc chắn nói chuyện với nàng. Điều này khiến Lâu Tử Nguyệt chớp mắt tức giận, nhìn chăm chú chuyện chuẩn bị xảy ra trên đài.Lão già áo xám dùng cái roi dài khoảng năm thước, trên roi hiện lên ánh sáng xanh, nhìn có độc: - Chát chát chát chát! Dùng sức quất lên người 303 không thể phản kháng.- Ta thấy dù sao 303 cũng chỉ là một đứa bé? Lão ta đánh như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Kiêu Dạ vừa nói cậu ta đang ở kỳ ấu sinh, tức là còn chưa thành niên mà đúng không?- Sao nàng biết? Uyển Túc Phi chỉ phía dưới, nói:- Nàng nhìn xem, roi không thể gây thương tổn cho cậu ta, nơi bị roi quất lập tức hồi phục.- Khế ước đều máu tanh như vậy sao? Lâu Tử Nguyệt thấy mí mắt mình không ngừng nháy.Hắn giải thích: - Chiêu thứ nhất của khế ước, muốn huyễn thú sợ ngươi, thuần phục xong mới có thể kí khế ước.- Quá tàn nhẫn... Lâu Tử Nguyệt nói, một ánh mắt bỗng xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn lên, không ngờ lại có thể... thấy nàng, và nghe thấy lời nàng nói ư?Ảo giác ư? 303 rõ ràng nổi giận đùng đùng nhìn Thuần thú sư.Nhưng... đôi mắt sâu thăm thẳm, bí ẩn, đẹp đến nao lòng, khiến tim nàng rung động.Tốc độ roi đánh xuống ngày càng nhanh, tốc độ chữa trị của 303 không theo kịp. Cậu ta nằm thoi thóp trong vũng máu.Lão già áo xám niệm thần chú, mỗi Thuần thú sư đều có khế ước thần chú đặc biệt được lưu truyền, giống như mọi gia tộc đều sẽ có độc môn huyền kỹ lưu truyền cho đời sau.Chỉ thấy từng luồng ánh sáng đen từ lòng bàn tay lão đi vào trán 303. Khuôn mặt 303 dữ tợn, tay chân không ngừng giãy giụa, da thịt bong tróc, lộ ra thịt hồng và xương trắng. Trong đôi mắt tàn bạo dã thú hiện lên ánh sáng màu tím: - A a a! Tiếng gào thét vang lên.Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi. Bây giờ là giai đoạn giằng co cuối cùng, nếu thắng liền có thể đánh bại thần thoại của thành Vân Miểu bởi hắn cũng không thể thu phục được cậu ta!- Xem ra sắp thành công rồi. Uyển Túc Phi lắc đầu, dường như không quan tâm.Tô Lạc Vân nói: - Ta thấy chưa chắc.Dường như là chứng minh cho lời của y:- Gào! 303 bỗng gào lên, tứ chi bóp chặt xích sắt, nổi gân xanh, trong đôi mắt bắn ra một luồng ánh sáng tím, chiếu sáng toàn trường. Tất cả mọi người lập tức nhắm hai mắt. Đợi đến khi ánh sáng yếu đi, tay chân lão già áo xám đang co quắp, miệng sùi bọt mép, không còn bộ dáng trang nghiêm, tinh thần lực chịu thương tổn cực lớn.- Lão bị sao vậy? Lâu Tử Nguyệt hỏi Tô Lạc Vân.- Khế ước thất bại, bị 303 cắn trả, không chết cũng điên.Đệ tử Mộ Dung thế gia vội vàng đi lên, kéo trưởng lão xuống.Máu tươi đầy đất. Cửu Mị mặc quần lụa đỏ mỏng nhẹ, thướt tha, chậm rãi đi tới trước lồng sắt, khiến 303 yên tĩnh lại. Nàng lướt nhìn mọi người, hỏi: - Các vị đều đã thấy sự nguy hiểm của 303, còn vị nào muốn lên đây thử không?Mọi người trố mắt nhìn nhau. Ngũ trưởng lão Mộ Dung gia, Thuần thú sư cao cấp, cường giả huyễn tông, con người tập hợp tất cả những yếu tố ấy, nhưng lại bỏ mạng trước con huyễn thú này, bọn họ vẫn muốn sống thêm mấy năm nữa.- Ta muốn thử. Mọi người bỗng nhìn về phía ghế lô số hai, một lúc sau, một người đi lên bục từ cửa hông.- Đây là ai? Chưa thấy bao giờ nha!- Trẻ quá, rốt cuộc có làm được hay không?Người nam nhân mặc áo choàng màu lông quạ đi tới trước lồng sắt. Cửu Mị ngạc nhiên chớp mắt, tỏ ý hắn có thể bắt đầu.Một giây tiếp theo, hắn liền đứng sau lưng 303 đang co ro, ngồi xổm xuống, trực tiếp dán lòng bàn tay vào trán 303. Tiếng thú gào lập tức vang khắp phòng, bàn ghế chấn động, nhưng hắn không thèm để ý.- Khí chất uy thế thật lợi hại! Trực tiếp dùng tinh thần lực nghiền ép! Ta nghi ngờ đây là cường giả dày dạn kinh nghiệm giả bộ non trẻ! Uyển Túc Phi đang nói bỗng run run.- Gào gào!Huyền khí cuồng bạo xoay quanh nam nhân mặc áo choàng màu lông quạ, lan ra xung quanh. Tóc mọi người rối loạn, bàn ghế chấn động, phát ra tiếng vang oành oành. - Choang! Đèn treo thủy tinh hình hoa sen trên đỉnh phòng cũng không chịu nổi sức mạnh đó, rơi xuống, vỡ tan!Một người một thú đứng ở trung tâm cơn bão vẫn đang giằng co, trong tay nam nhân đã hiện ra huỳnh quang màu xanh lá cây. - Tí tách! Một giọt máu ngưng tụ từ lòng bàn tay hắn, chảy vào mi tâm của 303. Giọng nói xa xăm truyền tới như đến từ cổ xưa: - Lấy máu ta, tế thần của ta! Cắt vỡ bóng tối, trọn đời quang minh!Ánh mắt của 303 dần dần rã rời, ánh sáng màu tím trong đôi mắt nhạt dần.Một tay Tô Lạc Vân chống cằm, cau mày: - Xem ra sắp thành công rồi.“Cứu cậu ta.” Kiêu Dạ bỗng nói.Tử Nguyệt nghi ngờ, nhưng hắn bất chấp nguy hiểm nàng bị kiếm khí thương tổn đến tính mạng cũng phải cứu cậu ta, có thể thấy 303 rất quan trọng. Nhét Bạch Hồ trong ngực vào lòng Bách Lý Hạo Thần.- Nguy hiểm! Uyển Túc Phi và hắn nói cùng lúc, nhưng cũng không thể ngăn cản nàng. Nàng giống như mũi tên rời cung nhảy xuống đập vỡ cửa sổ lưu ly sát đất được mệnh danh là vững chắc nhất. - Rầm! Âm thanh chấn động vang lên, lưu ly rơi xuống đất như mưa! Người bị lưu ly đập phải vội vàng thét chói tai, tìm chỗ ẩn núp, ngẩng đầu, trừng mắt.