Lúc này Lâu Tử Nguyệt thật nổi bật. Khí chất, thần thái, lời nói của nàng, từng câu từng chữ đều có ẩn ý, không hề có chút lỗi sai nào. Ngay cả thiên kim hai nhà Lâu gia và Mộ Dung gia cũng không tài hoa bằng nàng... Nghĩ tới đây, mọi người bỗng cảm thấy nghi ngờ.- Một triệu rưỡi lần thứ ba! Thành công!Cửu Mị cố ý liếc nhìn ghế lô số một, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, chỉ đôi trâm đá màu xanh trên bục đấu giá, nói:- Cuối cùng đôi trâm đá Loan Phượng màu xanh này đã thuộc về ghế lô số hai. Mời người mua trả một triệu rưỡi đồng tiền vàng trong vòng mười hai canh giờ. Thương hội chỉ thu một phần một nghìn làm phí thủ tục.Tim Lâu Xuân Cầm đập thình thịch, níu chặt vạt áo, cúi thấp đầu, cắn môi đến mức có thể sắp chảy máu. Lâu Tử Nguyệt nói rất đúng, Thái tử tiêu một triệu rưỡi đồng tiền vàng vì nàng ta, không phải bởi vì Thái tử thích nàng ta sao? Vị trí Thái tử phi này xem ra sẽ thuộc về nàng ta rồi.Khi người hầu bưng đôi trâm đá Loan Phượng màu xanh bước vào, Lâu Xuân Cầm liền đi tới bên người Thái tử, khẽ đẩy bả vai hắn, ôn nhu nói:- Thái tử, chàng đeo lên giúp ta có được không?Ai ngờ, ánh mắt hung ác của hắn bỗng nhìn về phía nàng ta. Hắn ta bóp mạnh cổ tay nàng ta, sau đó ném nàng ta ra ngoài như diều đứt dây:- Cút!Mặt Bách Lý Long Dận u ám như bạo quân. Lâu Xuân Cầm cực kì hoảng sợ, cố nhịn đau, bò dậy, lảo đảo quỳ xuống trước mặt Thái tử, ôm lấy bắp đùi, khóc lê hoa đái vũ, tỉ tê:- Thái tử! Ta đã làm sai điều gì?- Cầm lấy đồ của ngươi. Cút!Mặt Bách Lý Long Dận âm u, cầm đôi trâm ném mạnh lên đầu nàng ta. Mắt Lâu Xuân Cầm bị đập trúng, lập tức chảy máu, nhưng nàng ta không dám lau đi, ngây ngốc quỳ trên đất, sợ hãi lúng túng.Gần như là bị Hạ Hầu Dịch kéo ra khỏi cửa, Lâu Xuân Cầm rơi từ thiên đường xuống địa ngục chỉ trong một giây ngắn ngủi. Nàng ta không biết tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy, nhưng nàng ta mơ hồ phát hiện tất cả đều liên quan đến Lâu Tử Nguyệt.- Thái tử cần gì phải tức giận vì loại đàn bà này?Người nam nhân khoác áo màu xanh dửng dưng như thường, dường như tất cả đều không thể khiến hắn tức giận.Thái tử cau mày, cảm khái:- Tống chủ bộ tiên sinh là thế ngoại cao nhân, đương nhiên không cần để ý tới chuyện trần tục. Bổn điện hạ thật sự không làm được như tiên sinh.Lâu Xuân Cầm nghe âm thanh Hạ Hầu Dịch đóng cửa, máu cùng nước mắt không ngừng tuôn trào. Thái tử đánh nàng ta, Mộ Dung Trừng Oanh âm thầm cười nàng ta, người hầu cũng kinh ngạc nhìn nàng ta, ngay cả Hạ Hầu Dịch cũng khinh thường nàng ta. Nàng ta muốn rời khỏi nơi này.Lâu Tử Nguyệt như cảm nhận được điều gì, đứng dậy đẩy cửa, đúng lúc thấy Lâu Xuân Cầm đi qua, nhếch môi cười mỉm, hài hước hỏi:- Xuân Cầm tỷ tỷ, sao mắt tỷ lại chảy máu thế kia? Mau để muội nhìn xem.- Ngươi là đồ phế vật, đồ phụ nữ mà Thái tử không thèm như ngươi cũng dám giễu cợt ta?Cho tới bây giờ nàng ta vẫn không quên tố khổ. Hiển nhiên nàng ta vẫn chưa biết mình đang đứng ở đâu.Lâu Tử Nguyệt nói:- Tỷ có thể mắng muội, nhưng trong mắt mọi người, tỷ đã là người được đề cử cho vị trí Thái tử phi. Nếu tỷ không làm được, không phải sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng sao?- Hừ! Không cần ngươi dạy!Còn chưa hưởng thụ xong cảm giác như lên thiên đường khi trở thành Thái tử phi, vết thương chảy máu ở khóe mắt khiến nàng ta cảm thấy khuất nhục gấp bội. Nỗi nhục này khiến nàng ta điên cuồng la hét:- Chờ ta gả vào Đông Cung, người chết đầu tiên chính là ngươi!- Xuân Cầm, xem ra ngươi vẫn không hiểu tình thế bây giờ.Lâu Tử Nguyệt hơi cau mày, hài lòng khi thấy đối phương ngơ ra, khẽ vén sợi tóc bên tai nàng ta:- Ta đời này vô duyên với vị trí Thái tử phi, trưởng nữ Lâu phủ sẽ có cơ hội lớn nhất!Lâu Hạ Phỉ! Ánh mắt Lâu Xuân Cầm tối sầm, hai tay nắm chặt thành nắm đấm:- Hừ! Ngươi cứ đợi đấy!Không muốn để người khác thấy vẻ mặt xấu xí này của mình, nàng ta nhanh chóng rời đi, không dây dưa với nàng nữa.- Tử Nguyệt, chiêu này của nàng thật lợi hại. Vừa gây tai họa, vừa khơi mào chiến tranh giữa Lâu Hạ Phỉ và Lâu Xuân Cầm, nàng ngư ông đắc lợi. Ế? Nàng muốn có được kết quả như thế nào?Uyển Túc Phi đứng sau lưng nàng cao giọng tán thưởng.- Xem các nàng đấu đá nhau không phải rất thú vị sao?Lâu Tử Nguyệt cười híp mắt nói:- Ngày ngày ở Lâu phủ rất chán, coi như giết thời gian.Tầm mắt nàng bỗng nhìn chăm chú về hướng Vương gia mù vẫn luôn im lặng nãy giờ, chỉ cần có hồ ly ở bên là có thể ngây ngốc cả ngày, nói:- Hạo Thần, hôm nay chắc chắn Thái tử đã bị chọc tức, ngươi không vui ư?- Vui.Hắn nói.- Từ nãy đến giờ toàn là ba người chúng ta nói chuyện.Lâu Tử Nguyệt nói.- Ta nghe các ngươi nói, cũng cảm thấy vui.Bách Lý Hạo Thần nghiêm túc trả lời.Dường như đã quen hắn là người ít nói, Uyển Túc Phi đề nghị:- Đói bụng rồi, chúng ta ăn gì đi.Tô Lạc Vân trêu ghẹo:- Sao mỗi lần kêu đói đều là ngươi vậy?Gọi người hầu mang điểm tâm lên, vui vẻ ăn uống, Bách Lý Hạo Thần nói:- Huyễn thú, là người.- Khụ khụ!Uyển Túc Phi trợn mắt, không biết là bị sặc hay bị giật mình, vội vàng uống nước. Uống mấy ngụm mới bình tĩnh lại:- Huynh đừng có dọa ta!- Hắn có ý gì?Lâu Tử Nguyệt hỏi.Tô Lạc Vân cau mày, dường như không hiểu:- Huyễn thú cuối cùng trong tối nay, là người.- Sao thú lại là người?- Sau khi Huyễn thú cấp bảy độ kiếp, lớn lên thành Thánh linh thú, có thể hóa thành hình người.Tô Lạc Vân thấy Bách Lý Hạo Thần thả hồ ly xuống đất, để nó tự chơi, nhíu mi, hơi chần chừ, nói:- Đối với Thánh linh thú, ngay cả trường đấu thú cũng rất ít, bởi cường giả bậc Huyễn tông sẽ không bỗng dưng nộp mạng cho Thánh linh thú. Huống chi, trên thế giới này, người có thể thuần hóa Thánh linh thú, chỉ có Thuần thú sư cao cấp. Người như vậy lại càng hiếm. Nếu Thuần thú sư của thành Vân Miểu cũng không làm được, tối nay chắc cũng không ai có thể phá giải.- Huyễn thú tối nay càng đáng giá rồi.Lâu Tử Nguyệt nói.“Còn có tình huống khác.”Kiêu Dạ nói.“Tình huống gì?”Lâu Tử Nguyệt bước nhỏ đến bên cửa sổ sát đất, ôm hồ ly vào ngực.“Sinh ra đã có thể hóa hình.”“Không thể nào?”Quay về chỗ ngồi, vừa vuốt lông cho hồ ly đang giận dỗi, vừa trao đổi với Kiêu Dạ.“Trong trí nhớ của bổn tọa, người Yêu Ma tộc sinh ra đã có thể hóa hình. Bổn tọa mới chỉ gặp huyễn thú cấp thấp nhất ở đại lục này...”Trong lòng Lâu Tử Nguyệt kinh ngạc. Trước kia, rốt cuộc Kiêu Dạ đã sống ở thế giới nào mà cao cấp như vậy.Tô Lạc Vân giống như vô tình nói:- Bây giờ chúng ta gọi đồ ăn khuya đúng không?- Đương nhiên.Uyển Túc Phi trả lời.Miệng Lâu Tử Nguyệt đầy bánh đậu xanh, bỗng trợn to hai mắt, kỳ quái nhìn Tô Lạc Vân, giống như không tưởng tượng nổi, khó khăn nuốt xuống bánh trong miệng, nói:- Lạc Vân, chắc chắn là huynh cố ý.“Cả nhà hắn đều là đồ ăn khuya!”Kiêu Dạ trong không gian Tinh Khuyết nổi giận.Thấy Bách Lý Hạo Thần cũng cười, Uyển Túc Phi cau mày, nghi ngờ, hỏi:- Rốt cuộc các ngươi đang nói gì vậy? Không phải là ăn khuya sao?Tô Lạc Vân không đáp. Y sẽ không nói ra việc nàng có một kiếm linh, chỉ ôm bụng cười như điên:- Ta, ta đau bụng...Bách Lý Hạo Thần cũng cười ra tiếng, Uyển Túc Phi không hiểu.“Ngươi nói với hắn, hắn còn nói ăn khuya nữa, ta liền giết hắn.”Khoé miệng Lâu Tử Nguyệt co giật:- Túc Phi, ta có một thanh kiếm, tên là Tiêu Dạ (đồ ăn khuya, trong tiếng Trung đồng âm với Kiêu Dạ).“Là Kiêu Dạ!”Kiếm linh nào đó liều mạng ầm ĩ.Nhưng chủ nhân nào đó rất hưởng thụ sự ầm ĩ này, híp mắt thưởng thức biểu tình kinh ngạc đến ngây người của Uyển Túc Phi. Thật thú vị!- Tô Lạc Vân!Uyển Túc Phi cắn răng, đánh một quyền:- Huynh lại bẫy ta!