Lâu Tử Nguyệt cau mày, vì để tránh người khác chê cười không biết đếm tiền, trực tiếp nói chuyện với Kiêu Dạ. Kiêu Dạ nói:“Một đồng tiền vàng tương đương với một trăm đồng tiền bạc, có thể mua mười bộ quần áo trên người chủ nhân.”“Ngươi có tiền không?”“Chủ nhân, ngươi có thấy kiếm linh nào tích tiền chưa?”“Ngươi lúc nào cũng đứt ở thời điểm quan trọng.”“Ta có tinh hạch huyễn thú.”“Đáng tiền sao?”“Tinh hạch huyễn thú ở chỗ bổn tọa thấp nhất cũng là cấp bảy.”- Túc Phi, tinh hạch huyễn thú cấp bảy có thể mua đá kia không?Lâu Tử Nguyệt khẽ giọng hỏi.- Nàng đùa gì thế?!Uyển Túc Phi bị doạ đứng bật dậy nhìn Lâu Tử Nguyệt giống như gặp quỷ.Hắn trợn to hai mắt, hét:- Nàng đừng nói là nàng có tinh hạch huyễn thú cấp bảy đấy! Hơn nữa nàng muốn cầm nó đi đổi lấy cái đồ không đáng tiền kia!Trời ạ! Dù là huyễn linh sư cấp bảy cũng không giết chết được huyễn thú cấp bảy. Tuy cùng đẳng cấp, nhưng huyễn thú hấp thu tinh hoa thiên địa, thời gian tu luyện dài, nên bình thường cần mấy huyễn linh sư cấp bảy liều chết mới có thể đấu thắng một con huyễn thú cấp bảy. Thế mà nha đầu này lại tùy tiện hỏi vấn đề này, nàng còn là con người không?Sắc mặt Tô Lạc Vân hơi sửng sốt, như có điều suy nghĩ.- Ghế lô số hai ra giá ba nghìn đồng tiền vàng. Ba nghìn đồng tiền vàng lần thứ nhất, ba nghìn đồng tiền vàng lần thứ hai.Lúc này, giọng nói của Cửu Mị truyền tới.Lúc này, ngón trỏ của Tô Lạc Vân khẽ ấn lên chấm tròn màu tím trên cửa sổ sát đất, nói:- Năm nghìn đồng tiền vàng.- Tô Lạc Vân!Uyển Túc Phi vỗ mạnh vào đùi, tha thứ cho hắn phản ứng quá chậm, không theo kịp tốc độ, bị Tô Lạc Vân cướp đi cơ hội làm vui lòng mỹ nhân! Nguyên nhân chủ yếu là do bản thân hắn không đuổi kịp mạch suy nghĩ của Lâu Tử Nguyệt.Uyển Túc Phi liên tục nhìn nàng, giống như đang nhìn quái vật.- Năm nghìn đồng tiền vàng lần thứ nhất. Năm nghìn đồng tiền vàng lần thứ hai. Còn ai muốn ra giá cao hơn không?Bầu không khí u ám bao trùm ghế lô số hai. Lâu Xuân Cầm cắn môi, vừa nghe thấy giọng nói của Tô Lạc Vân liền biết trong ghế lô số một có một người phụ nữ đang đối nghịch với nàng ta. Mộ Dung Trừng Oanh lại đang cười nhạo bên tai nàng ta. Nàng ta không thể thua một tên phế vật!Vì vậy nàng ta khẽ cắn răng, nói:- Năm nghìn năm trăm đồng tiền vàng.- Mười nghìn đồng tiền vàng.Tô Lạc Vân không hề suy nghĩ, nói luôn.Mọi người kinh hãi, trố mắt nhìn nhau. Chiếc trâm cài làm từ đá này tuy chế tạo tinh xảo hơn những chiếc trâm khác, lại có màu xanh, nhưng ánh sáng xanh bao quanh cây trâm cũng chỉ là huyễn khí cấp bốn. Đối với người tu luyện, bỏ mười nghìn đồng tiền vàng mua một huyễn khí chỉ có chức năng phụ trợ thì thà mua binh khí còn hơn.Lâu Xuân Cầm không mang đủ tiền, chỉ có thể cắn chặt răng, trơ mắt nhìn bảo vật bị kẻ thù cướp mất!- Bổn điện hạ mua cho nàng.Bách Lý Long Dận cũng biết Lâu Tử Nguyệt đang giở trò, cố ý so cao thấp:- Hai mươi nghìn.- Ghế lô số hai ra giá hai mươi nghìn! Hai mươi nghìn lần thứ nhất. Hai mươi nghìn lần thứ hai. Hai mươi nghìn lần thứ...Khi mọi người cho rằng sẽ không có ai ra giá cao hơn nữa, thì ghế lô số một bỗng truyền ra giọng nam:- Năm mươi nghìn.Chà... mọi người hít một hơi khí lạnh.Một lần tăng liền ba mươi nghìn đồng tiền vàng. Lần trước khi giá tiền này xuất hiện là huyễn khí do đại sư luyện khí Trịnh Thanh Sương năm xưa làm ra, có giá trị sưu tập. Nhưng cái trâm này thì có giá trị gì cơ chứ? Chơi ném tiền qua cửa sổ kiểu này rất vui ư?Nhưng người suy nghĩ sâu xa bỗng hiểu ra vấn đề. Giọng nói của hai người này, không phải chính là Thái tử và Tô Nhị thiếu vừa đụng nhau ở cửa sao?- Năm mươi nghìn lần thứ nhất. Năm mươi nghìn lần thứ hai, còn ai không? Năm mươi nghìn...- Một trăm nghìn.Bách Lý Long Dận coi tiền vàng như rác rưởi.Hạ Hầu Dịch ngồi bên cạnh hắn khẽ mỉm cười. Tối nay, Thái tử chơi lớn như vậy, không phải vì Lâu Xuân Cầm, mà là muốn tự trút giận cho bản thân. Cho dù bỏ ra một triệu đồng tiền vàng, hắn cũng không keo kiệt.- Xem ra, bên kia chắc chắn thua rồi.Dù trên mặt tỏ vẻ bình thản nhưng trong lòng Bách Lý Long Dận cảm thấy cực kì thoải mái.- Cám ơn Thái tử.Lâu Xuân Cầm quyến rũ mê hồn, liễu yếu đào tơ, khoe khoang trước mặt Mộ Dung Trừng Oanh, nhưng lại không biết, hắn cũng không phải vì nàng ta.- Ghế lô số hai ra giá một trăm nghìn đồng tiền vàng! Đây chính là giá tiền cao nhất trong lịch sử đấu giá huyễn khí cấp bốn! Có còn ai ra giá cao hơn không?Cửu Mị dõi mắt nhìn quanh, cao giọng hỏi, khiến đám người huyên náo, trông mong chờ đợi.Ghế lô số một im lặng.Lúc này, Lâu Tử Nguyệt đang len lén thì thầm với Tô Lạc Vân, y nghe xong, ánh mắt sáng lên. Uyển Túc Phi hỏi:- Nàng vừa nói gì vậy?- Chờ một lúc nữa ngươi sẽ biết.Lâu Tử Nguyệt cong môi khẽ cười.Đúng một giây trước khi Cửu Mị nói một trăm nghìn đồng tiền vàng lần thứ ba, Tô Lạc Vân nói:- Một triệu đồng tiền vàng.Bên trong ghế lô số hai lại bị bầu không khí u ám bao trùm. Bách Lý Long Dận bóp vỡ nhẫn ngọc trên tay, lạnh lùng nói:- Cố tình đối nghịch với ta.Tô Lạc Vân luôn không tranh với đời, nhưng có Lâu Tử Nguyệt, y không ngại đứng ra khiến hắn bẽ mặt.Lâu Xuân Cầm cũng bị giật mình. Mỗi tháng nàng ta cũng chỉ được tiêu năm nghìn đồng tiền vàng, một năm là sáu mươi nghìn! Nàng ta hốt hoảng nói:- Điện hạ, ta không cần cây trâm này!Ánh mắt lạnh lùng của Bách Lý Long Dận bỗng lướt qua khiến nàng ta im bặt.- Một triệu rưỡi đồng tiền vàng.- A! Thật kích thích! Rốt cuộc là ai vậy?- Thái tử điện hạ!- Đây không phải là bị ngu rồi chứ?- Ngươi không biết sao? Hắn chỉ muốn xả giận với vị kia của Lâu phủ...Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, tinh thần hóng chuyện sục sôi. Người bình thường không nghe được, nhưng nhĩ lực của huyễn linh sư vô cùng tốt.- Ghế lô số hai ra giá một triệu rưỡi! Một triệu rưỡi lần thứ nhất, một triệu rưỡi lần thứ hai, một triệu rưỡi...Cửu Mị ngắm nhìn bốn phía. Tất cả đều im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mọi người đều nhìn chằm chằm ghế lô số một.- Chúng ta từ bỏ.Tô Lạc Vân nói.Từ bỏ? Trong lòng mọi người thổn thức, vốn tưởng sẽ được xem một trận chiến thế kỷ, ai ngờ lại dừng lại ở lúc này, nhưng giá tiền này cũng rất cao rồi!Người ra giá một triệu rưỡi đồng tiền vàng có phải bị ngu rồi không? Tất cả mọi người đều có suy nghĩ này.Sắc mặt Thái tử lập tức xanh mét, bỏ ra một triệu rưỡi chỉ để mua một cây trâm như vậy sao? Hắn luôn tiêu tiền như nước, nhưng cũng chưa từng tiêu hoang đến mức này. Nhưng dù sao lần này hắn cũng hơn nàng, tiêu tiền cũng đáng, nhưng một màn kế tiếp khiến hắn giận sôi máu.Giọng nói khiêu khích của nữ nhân bỗng truyền ra từ ghế lô số một:- Thái tử điện hạ, sáng nay ta từ hôn với ngài, chắc trong lòng Thái tử cũng không dễ chịu. Lâu Tử Nguyệt ta nhường ngài lần này cũng không sao?Không phải nàng thua, mà nàng nhường.Hoá ra là an ủi.Nhường người ta một triệu rưỡi đồng tiền vàng, Lâu Tử Nguyệt cũng dám nói!Rõ ràng là khiêu khích trắng trợn!Lâu Tử Nguyệt còn nói thêm:- Bỏ ra một triệu rưỡi, chỉ để đổi lấy tiếng cười của tỷ tỷ nhà ta, cũng chỉ có Thái tử mới phong lưu như vậy. Không biết Cửu Mị cô nương đây có cảm thấy hâm mộ hay không?Chỉ một câu nói, nhưng thật ra Lâu Tử Nguyệt ám chỉ rất nhiều điều. Thái tử bỏ ra số tiền lớn như vậy chỉ để mua tiếng cười của Xuân Cầm, nghĩa là có ý với nàng ta. Xem ra, Lâu Xuân Cầm sắp trở thành Thái tử phi thứ hai rồi.Người có đầu óc còn hiểu được tầng nghĩa thứ hai, ban ngày Thái tử vừa bị từ hôn, ban đêm đã có ôn hương nhuyễn ngọc tựa vào ngực.Dĩ nhiên, còn có tầng nghĩa thứ ba, Lâu Tử Nguyệt ngấm ngầm hại người, nói ra chuyện phong lưu giữa Cửu Mị và Thái tử.Mọi người thấy nụ cười của trên môi Cửu Mị sắp không giữ được nữa, mới hiểu ra, Thái tử đúng là phong lưu thật! Mà Lâu Tử Nguyệt luôn bị coi là dâm loạn, rốt cuộc là thật hay giả?