“Nguyệt NhiNhìn thư như nhìn thấy ta.Hôm nay vốn là ngày vui thành hôn của ta và nàng, mà ta lại ở nước Bạch Hổ xa xôi, không thể ở bên cạnh nàng. Đối với việc này, dù ta nói xin lỗi một vạn lần cũng không có tác dụng gì, nhưng ta vẫn muốn nói với nàng thêm lần nữa, xin lỗi.Cưới nàng, yêu nàng, sủng nàng, thương nàng, chăm sóc nàng là tâm nguyện lớn nhất của ta. Nhưng sinh mệnh của ta không chỉ thuộc về cá nhân ta, ta còn gánh vác kỳ vọng của trưởng bối, nên ta đường xa đến nước Bạch Hổ, ở cùng mẫu phi, cứu trợ người cần cứu trợ ở đây.Ta không cầu xin xa xỉ rằng nàng sẽ tha thứ, chỉ mong sau này bù đắp. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương