Lập tức, cả người Tử Nguyệt run rẩy, nhắm hai mắt lại, vô ý thức vươn hai tay ôm lấy hắn, nhiệt tình đáp lại.Tình không biết từ đâu mà có, tình sâu mãi mãi, nụ hôn không biết vì sao mà đến, trên đời này, ta chỉ cần chàng...Lưu luyến triền miên, không nỡ chia xa.Khi hôn đến mức nàng sắp không thở được, Hạo Thần mới tha cho nàng, nhìn cánh môi sưng đỏ của nàng, trong con ngươi màu xanh của hắn phát ra tia sáng, cười xấu xa:- Mèo hoang nhỏ, nàng còn dám cắn ta? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương