Thấy hai người họ ngồi ở giữa, Uyển Túc Phi đặt mông ngồi bên trái Lâu Tử Nguyệt. Sau khi hắn ngồi xuống, chỉ còn lại một chiếc ghế cho Tô Lạc Vân.

Cũng không quan tâm đến chỗ ngồi của mình, tâm tư của Tô Lạc Vân vẫn còn để ý đến luồng hàn khí kia, uống ngụm trà cho đỡ sợ rồi khẽ liếc Lâu Tử Nguyệt.

Nhẹ nhàng dựa vào chiếc ghế lưu ly, ngón tay vuốt ve thành cốc, Lâu Tử Nguyệt cố gắng chuyển sự chú ý, đưa ánh mắt về phía người chủ trì ở võ đài:

- Nàng ta là ai? Sao ta nhìn quen thế?

- Cửu Mị.

Uyển Túc Phi bắt chéo chân:

- Mỹ nhân tri kỷ của Thái tử điện hạ, nói không chừng hôm nay Thái tử đến cũng vì nàng ta. Ở trước mặt mỹ nhân, hắn không lạ gì mấy con huyễn thú đâu.

- Chỉ có đệ mới cho là vậy.

Tô Lạc Vân giễu cợt, ra sức đả kích bằng hữu tốt:

- Cửu Mị vốn là chủ nhân của Ỷ Hồng lâu, hội trưởng thương hội và nàng ta có quan hệ rất tốt. Hôm nay nàng ta đóng vai người chủ trì hội đấu giá, chắc là giữ thể diện cho hội trưởng, dẫu sao thì danh tiếng của Cửu Mị cũng rất tốt.

Không phải thế sao? Tất cả nam nhân ở đây đều hào hứng sôi nổi.

Sân đấu giá hình bán nguyệt không còn chỗ ngồi trống, ba nghìn người nhốn nháo, náo nhiệt chưa từng có, không khí dần trở nên căng thẳng.

Chỗ ngồi có tầm nhìn tốt nhất chính là chỗ của những người Thị tộc, các thế gia đại võ lâm chen chúc tới, các phú thương nổi tiếng ở Đế Đô đến rất đông, nhưng các thế gia thực sự và Hoàng thân quý tộc đều ngồi ở lầu trên. Tất cả mọi người đều biết, họ mới chính là những người mua lớn.

Mà trên võ đài lại khiến mọi người kinh ngạc, không còn nghi ngờ gì nữa, người chủ trì tối hôm nay chính là Cửu Mị. Nàng ta mặc chiếc váy dài đỏ mận hơi ánh vàng, cổ áo hình chữ V khoét rất sâu, xương quai xanh lộ ra rất hấp dẫn, có thể nhìn thấy hình xăm đỏ xuyên qua lớp lụa mỏng.

Những chiếc đèn thạch anh lớn treo thành hình bông sen, viên kim cương khảm nạm trên chiếc váy dài đỏ mận tỏa ra ánh sáng rực rỡ, cùng với nhịp bước chân lên bậc thang tạo ra một đường ánh sáng. Điều đáng chú ý là ở ấn đường của Cửu Mị có một đóa hoa sen đang nở, thân hình yểu điệu lại có đôi chân dài, thu hút sự chú ý từ bốn phía.

Nhìn ai ai cũng như bị lửa thiêu đốt.

- Uống trà đi.

Lâu Tử Nguyệt đưa trà cho Uyển Túc Phi.

Uyển Túc Phi ngẩn người, không biết là có ý gì.

Bách Lý Hạo Thần khẽ cười:

- Hạ hỏa.

Sau khi hiểu ý hai người họ, Uyển Túc Phi đỏ bừng mặt:

- Khụ khụ! Ta là nam nhân bình thường! Ta… ta… Nàng có thể yên tâm, ta nhìn nàng ta như nhìn nàng vậy!

- Lời nói không có chút thành ý nào cả.

Tô Lạc Vân lại trêu chọc.

Lâu Tử Nguyệt mỉm cười, ba người này…

- Cảm ơn các vị đã đến với buổi đấu giá của Thương hội Tụ Nguyên, hy vọng chúng ta sẽ có một buổi tối vui vẻ. Bây giờ, hội đấu giá xin được bắt đầu! Xin mời bảo vật đầu tiên, tinh hạch chó sói cấp ba.

Cửu Mị nói xong, tất cả hội trường đều xôn xao, ngay cả Tử Nguyệt cũng hơi kinh ngạc.

- Trời ạ! Đúng là tinh hạch chó sói cấp ba!

Có người kinh ngạc lên tiếng, cảm thán món bảo vật đầu tiên đã rất quý trọng, thật không biết tối nay sẽ có bao nhiêu điều kinh ngạc vui mừng.

- Một đám người không rành sự đời.

Uyển Túc Phi cầm chơi viên đá ngọc trong tay, nhìn bản quy trình một lượt rồi nói:

- Cũng không có đá ngọc mà ta thích, vật đấu giá tối nay không đáng ba đồng trong tay ta. Thật nhàm chán.

Lâu Tử Nguyệt đưa tay:

- Cho ta xem chút đi.

Uyển Túc Phi gật đầu, Tử Nguyệt nhìn danh sách các bảo vật, nhăn mày, có vẻ như xem không hiểu.

Tô Lạc Vân dường như nhận ra sự bứt rứt của nàng, nhận lấy bản quy trình, vừa xem vừa nói:

- Đồ cổ quý hiếm, sủng vật huyễn thú, món vật yêu thích nhất của phu nhân và những bé gái; các loại tinh hạch, không chỉ là huyễn linh sư, thú khế ước cũng cần thứ này để tăng cấp; linh dược… Chờ chút nữa có thể nhìn xem, ồ, trong đây còn có quạt Bích Linh. Nếu như đủ niên đại thì có thể mua; binh khí, đều là binh khí cấp thấp, chắc Tử Nguyệt sẽ không cần. Nàng có cần mua đan dược không?

Tử Nguyệt đang định nói thì Kiêu Dạ nói trước:

“Chủ nhân, mặc dù đan dược ở đây rất kém nhưng kiếm linh không thể cứu chủ nhân. Chủ nhân nên mua dự phòng một ít.”

“Mua.”

Tô Lạc Vân gian xảo nói:

- Loại đan dược này ở nhà ta đều có, hơn nữa còn tốt hơn những đan dược ở đây. Hôm nào ta mang tới nhà cho nàng.

- Huynh đang tìm cớ để chạy đến nhà nàng ấy!

Uyển Túc Phi không phục, ôm eo Tử Nguyệt để lấy lòng nhưng bị vỗ một chưởng:

- Tử Nguyệt xinh đẹp, nàng tới nhà ta, ta sẽ cho nàng những bảo vật quý giá nhất.

Tô Lạc Vân giễu cợt:

- Chỉ là mấy viên đá, Tử Nguyệt sẽ không thích đâu.

- Sao ngươi không nói đến huyễn thú?

Lâu Tử Nguyệt liếc nhìn Bách Lý Hạo Thần, hỏi Tô Lạc Vân.

- Trường đấu thú và Thương hội Tụ Nguyên tuân theo nguyên tắc, giao dịch huyễn thú chỉ diễn ra ở trường đấu thú. Đây là lần ngoại lệ duy nhất.

Tô Lạc Vân một mặt hơi ngạc nhiên vì nàng không hiểu những điều thông thường này, mặt khác giải thích cho nàng hiểu.

Lâu Tử Nguyệt liếc mắt xuống sàn đấu giá đang tranh đấu với khí thế hừng hực, mua bán dưới ánh đèn sáng chói. Nhưng những quý tộc thật sự vẫn chưa ra tay.

Uyển Túc Phi bỗng nhắc đến vấn đề bị quên lúc nãy:

- Các người nói cho ta biết, Thất tinh Bắc Đẩu là cái gì?

Lâu Tử Nguyệt ngẩn người, sao Uyển Túc Phi lại không biết Thất tinh Bắc Đẩu nhỉ?

Nhưng quan trọng là Tô Lạc Vân và Bách Lý Hạo Thần đều không ngạc nhiên.

Tô Lạc Vân nghiêm nghị nói:

- Thất tinh Bắc Đẩu, theo truyền thuyết là ngôi sao cổ xưa nhất trên cõi đời, nhưng chưa ai nhìn thấy. Những ngôi sao ấy đã rơi xuống từ rất lâu rồi, bây giờ vẫn có người khảm nạm chúng trên tường, thật là có lòng.

Nếu như lúc này Lâu Tử Nguyệt nói nàng từng nhìn thấy rồi, có khi nào sẽ biến thành lão quái vật không? Nàng không nên dọa bọn họ.

- Hơn nữa còn dùng đá Mặt Trăng, loại đá quý giá nhất trên thế gian này!

Uyển Tức Phi nói thêm một câu.

Tô Lạc Vân trêu ghẹo nói:

- Ngươi cũng biết đá Mặt Trăng! Nếu như hội đấu giá hôm nay có thì ngươi sẽ mua tặng Tử Nguyệt phải không?

Uyển Tức Phi lắc đầu, vẻ mặt đau khổ nói:

- Ây! Cũng không biết Thương hội Tụ Nguyên có chuyện gì mà chủ nhân của bọn họ dường như rất thích đá Mặt Trăng. Dù lớn hay nhỏ, chất lượng tốt hay kém, chỉ cần là đá Mặt Trăng thì đều thu mua, mà giá cả lại rất cao. Nói cũng lạ, chưa bao giờ thấy đá Mặt Trăng có tên trong bản danh sách đấu giá của thương hội. Như là chỉ mua không bán, cũng không biết làm cái trò gì.

Lâu Tử Nguyện rất hứng thú với Thương hội Tụ Nguyên, bởi vì không ngờ trên đời này vẫn còn có người coi trọng các loại đá này.

- Đá Mặt Trăng có tác dụng gì?

- Đây mới là điểm kỳ quái nhất. Đá này ngoài giá trị thưởng thức ra, không còn tác dụng nào khác.

Uyển Túc Phi xoay nhanh viên đá ngọc, trong khi Bách Lý Hạo Thần chỉ trêu chọc hồ ly, không nói một lời.

- Đèn bên trái chúng ta sáng rồi.

Tô Lạc Vân có ý nhắc nhở.

Ở thế giới này không có điện, đèn làm sao sáng được? Hóa ra, Luyện khí sư dùng bảo vật phát sáng tự nhiên để làm năng lượng, luyện thành các loại vật phẩm tinh xảo. Ví dụ như đèn treo khác thường trên đỉnh ghế lô này được luyện thành từ một viên dạ minh châu lớn. Có thể dùng tinh hạch huyễn thú hoặc linh hạch tự nhiên cung cấp năng lượng.

- Hai nghìn đồng tiền vàng.

Tiếng của Lâu Xuân Cầm phát ra từ ghế lô thứ hai. Đó là một thiết bị gần như loa phát thanh, khiến tất cả mọi người đều có thể nghe rõ.

- Ghế lô thứ hai ra giá hai nghìn tiền vàng cho đôi trâm đá Loan Phượng màu xanh này. Hai nghìn tiền vàng lần thứ nhất.

- Hai nghìn hai.

Dưới khán đài có người hô lên.

- Hai nghìn hai lần thứ nhất, còn có giá cao hơn không?

Cửu Mị vẩy nhẹ đuôi váy, giọng nói kiều mị.