Chút nữa, hắn sẽ gỡ một cái cho muội muội! Muội muội của hắn thì hắn chiều, Lạc Vân không còn nữa, hắn càng phải đối tốt hơn bội phần với người thân duy nhất của mình.

Đáng thương Tử Tịch phải đếm ngón tay, vừa đếm vừa đọc nhưng cái đầu nhỏ của hắn cũng không thể tính cho đủ số được, người trên thuyền lại thích chơi đùa, không chịu giúp hắn tính thử, còn xem hắn là chuyện vui mà đùa giỡn...

Ánh mắt to tròn linh động của Lâu Mộng Điệp hơi chuyển động, nói:

- Tử Tịch ca ca, muội giúp huynh đếm nhé?

Tử Tịch khẽ giật mình, gật đầu.