- Đỡ ta đến đó.Bách Lý Hạo Thần dứt lời. Hai người Tô Lạc Vân đối mặt nhau, đều nhận ra sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.Uyển Túc Phi kinh ngạc đến ngây người:- Mặt trời mọc ở đằng tây sao?Ngồi trên chiếc ghế lưu ly dài, vừa uống ngụm trà đầu tiên, Lâu Tử Nguyệt liền phát hiện đó là Thanh La Mạn, nhìn sang ba vị mỹ nam đang bận rộn như suy nghĩ điều gì đó.Tô Lạc Vân phụ trách chỉ huy cùng tham mưu. Uyển Túc Phi thảm nhất, hắn phải cõng Bách Lý Hạo Thần lần mò từ trên xuống dưới, từ trái sang phải. Thật sự là làm khó hắn rồi.Đúng lúc ấy thì có người gõ cửa phòng.- Mọi người tiếp tục đi, ta ra mở cửa.Thấy ba người đều sửng sốt, Lâu Tử Nguyệt đành nói.Mở cửa, một thư sinh thanh tú, cung kính đứng ngoài cửa:- Tiểu thư, rất vui vì được phục vụ tiểu thư, xin hỏi, tiểu thư có cần ta giúp gì không?Tử Nguyệt hỏi:- Có lá trà Thanh Vân không?Người hầu mỉm cười gật đầu:- Xin tiểu thư đợi một chút, tiểu nhân mang đến ngay.- Chờ một chút.Lâu Tử Nguyệt quay đầu hỏi: - Mọi người có cần gì không?Cõng một người trên lưng, Uyển Túc Phi thở hồng hộc, khó nhọc trả lời:- Ta muốn một bản tổng hợp những đồ vật được đấu giá trong hôm nay của thương hội. Bổn đại gia muốn xem rốt cuộc các ngươi có những kỳ trân dị bảo gì. Tiễn người hầu xong, Lâu Tử Nguyệt lại quay về chỗ cũ, cẩn thận quan sát bốn phía. Hai cái ghế lưu ly đặt đối diện nhau nhìn như sofa ba chỗ ngồi. Ấm trà đặt ở giữa, hơi khói bốc lên trông như bảy sắc cầu vồng, dụng cụ đựng hoa quả cũng phát ra ánh sáng trắng, tựa như thủy tinh. Đến ngay cả bánh ngọt nàng cũng không dám ăn, vì cái đĩa đựng bánh đó được tạo từ kim cương...Rèm cửa sổ lớn màu tím che chắn cả một bức tường, trước mặt Lâu Tử Nguyệt. Rèm cửa được kéo ra, lập tức ánh sáng của châu ngọc chiếu rọi bốn phía, sáng chói tựa như muốn mù hai con mắt. Cửa sổ lớn sát đất được chế tạo từ lưu ly bảy sắc. Người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, nhưng người trong phòng lại có thể quan sát tất cả các động tĩnh bên ngoài.Cửa sổ xuyên thấu, hội trường lầu một, ba nghìn chỗ ngồi, phòng sảnh đấu giá, tất cả đều được thu hết vào tầm mắt.- Thương hội Tụ Nguyên thật là giàu có...Lâu Tử Nguyệt không kìm nổi lòng mà thốt lời tán dương.- Thương hội đệ nhất thiên hạ đương nhiên không phải là danh hão.Uyển Túc Phi dù bị giẫm tới bả vai đau nhói cũng không quên trò chuyện với Nguyệt mỹ nhân, nói. - Sờ xong chưa? Hội đấu giá sắp bắt đầu rồi.Sờ... Uyển Túc Phi dường như bức bối đến nội thương: - Nguyệt mỹ nhân, nàng nói chuyện có thể đừng dùng mấy từ nhạy cảm như thế được không?- Vậy ta phải nói như thế nào?Cũng không thể nói là nhìn được? Mắt Bách Lý Hạo Thần không nhìn thấy, chỉ có thể sờ thôi mà.Uyển Túc Phi cười như điên.Bách Lý Hạo Thần nói:- Được rồi.Tựa như nghe thấy câu có ý nghĩa nhất trên thế giới này, Uyển Túc Phi vội vàng ôm eo Bách Lý Hạo Thần, thả hắn xuống.Tô Lạc Vân hỏi Bách Lý Hạo Thần:- Huynh đoán được rồi à?- ỪTúc Phi sáp lại gần, ánh mắt tò mò:- Là gì thế?- Ngôi sao.Hắn trả lời.Lâu Tử Nguyệt trợn tròn hai mắt, nghiêng đầu nhìn hắn:- Hạo Thần, thật sự là ngôi sao hả?- Thất tinh Bắc Đẩu.Hắn nói.- Đó là cái gì?Uyển Túc Phi như một đứa bé tò mò, không hiểu liền hỏi.Tô Lạc Vân cau mày, giọng trầm trầm:- Huynh chắc chứ?- Chắc chắn.Uyển Túc Phi nghĩ mãi, tại sao không ai để ý đến hắn? Lâu Tử Nguyệt chăm chú nhìn về phiến kim cương, tinh hải được vẽ bằng lưu ly.- Nguyệt, cảm nhận bằng xúc giác.Xúc giác? Bảo sao chỉ có hắn mới biết mấu chốt quan trọng. Tử Nguyệt bước đến trước bức vách giấy, chạm vào những thứ phát ra ánh sáng lấp lánh, nhắm mắt cảm nhận.Không tìm thấy...Bàn tay ai đó gấp gáp cầm lấy tay nàng:- Nàng chạm vào chỗ này xem.Thanh âm của Bách Lý Hạo Thần vang bên tai.Hóa ra, chỉ có bảy viên không biết tên là mười hai mặt thể chính.Ánh mắt Uyển Túc Phi lộ vẻ thán phục, Tô Lạc Vân giải thích cho người nào đó đầu óc còn đang mơ hồ:- Phàm là kim cương, đều sẽ có tám mặt thể chính, nhưng bảy viên này lại ẩn giấu trong rất nhiều viên đá khác, có mười hai mặt thể, vì vậy, nó là đá - Mặt - Trăng trong truyền thuyết! Trong lúc nghĩ thông suốt, đôi mắt Tử Nguyệt mở to hết cỡ, sát khí dày đặc, nhìn chằm chằm vào thạch quang trên tay, chính là loại đá này, là loại đá khiến nàng phải chết ở kiếp trước. Ba người còn lại cũng cảm nhận được sát khí của nàng.- Nàng làm sao vậy?Bách Lý Hạo Thần lo lắng.Sư phụ phái nàng đi tìm đá Mặt Trăng, nhưng sư huynh lại muốn cướp công, hôm nay lại thấy nó, rốt cuộc là cảm giác gì?Tử Nguyệt thấy ba người họ vì nàng mà lo lắng, lắc đầu nói:- Không có gì.Uyển Túc Phi nuốt nước miếng, sợ hãi nói:- Ánh mắt vừa nãy của nàng giống như muốn giết người vậy.Nàng lạnh lùng nói: - Không giết ngươi là được.- Nàng muốn giết ai?Bách Lý Hạo Thần không những không buông tay nàng, mà còn nắm chặt hơn. Hắn có thể cảm nhận được sự chết chóc từ luồng sát khí vừa nãy.- Giết người đáng chết.Nàng tỉ mỉ ngắm nhìn đá Mặt Trăng, bảo vật mười hai mặt thể của tạo hóa, chỉ có điều so với lần trước thì nó nhỏ hơn nhiều, hơn nữa không phải mười hai mặt thể.- Có thể mang nó đi không?Uyển Túc Phi hết cách, khoa trương nói:- Không được! Nàng nghĩ thương hội là nhà của nàng sao? Thích là có thể mang đi?Bách Lý Hạo Thần vội vàng nói: - Nàng thích... thích ư? Ta, ta sẽ tặng nàng.Tô Lạc Vân vốn rất điềm tĩnh, cũng lập tức trợn mắt, hoàn toàn không thể điềm tĩnh được nữa:- Đợi đã! Hạo Thần, huynh muốn tặng muội ấy mười hai viên Nguyệt Minh Châu thật sao?- Này! Lạc Vân, huynh nghĩ cái gì vậy? Vẫn biết là đùa, nhưng đây là bảo bối trong cung, mấy trăm năm cũng không ai dám động đến. Uyển Túc Phi lấy ra ba miếng ngọc bội màu đỏ, xoay trong lòng bàn tay.Tô Lạc Vân bĩu môi, liếc mắt nhìn Bách Lý Hạo Thần.- Có cái nào có nhiều mặt thể hơn đá Mặt Trăng không?Tử Nguyệt đột nhiên hỏi.- Không có.Uyển Túc Phi nhìn về phía biển sao trên tường, như đang suy nghĩ điều gì đó.Ánh mắt Lâu Tử Nguyệt trầm mặc, không nói lời nào. Thanh âm của Kiêu Dạ như tiếng chuông trong trấn, làm Lâu Tử Nguyệt phát run:“Kiếm khí của Tinh Khuyết sắp không kiểm soát được rồi, chủ nhân mau dừng lại đi.”“Hắn rốt cuộc còn giấu ta bao nhiêu chuyện?”Có lẽ chỉ có Kiêu Dạ mới hiểu được ý nàng, “Ta không biết, nhưng ta biết nếu như chủ nhân còn như vậy thì ta bắt buộc phải đánh chủ nhân ngất xỉu.”- Tử Nguyệt!Bỗng nhiên phát hiện cổ tay bị nắm chặt, nàng nhìn chằm chằm, hóa ra là Tô Lạc Vân muốn bắt mạch cho nàng, Lâu Tử Nguyệt lập tức rút tay về, trở về trạng thái ban đầu:- Không phải lo, ta không sao.Ánh mắt nàng né tránh, sắc mặt Tô Lạc Vân run sợ, hàn khí vừa rồi, rốt cuộc là có chuyện gì? Lần trước bắt mạch cho nàng cũng không bị như vậy.- Cốc cốc cốc!Người hầu bước vào nói:- Đây là lá trà Thanh Vân và lưu trình đồ* mà quan khách cần.*lưu trình đồ: bản tổng hợp các vật phẩm quý giá của thương hội.Tô Lạc Vân đa tạ:- Không ngờ Tử Nguyệt vẫn nhớ ta thích trà Thanh Vân, có lòng, quả là có lòng.Uyển Túc Phi cầm lưu trình đồ xem, cau mày, nói với Tô Lạc Vân chuyện chẳng liên quan:- Huynh đứng lên, đổi vị trí ghế đi, không thì cứ phải xoay cổ để xem đấu giá thì mệt lắm.Lạc Vân cau mày.Cuối cùng, hai chiếc ghế lưu ly được đặt ở phía trước, đối diện với sân khấu.- Ta, ta muốn ngồi cùng Nguyệt.Bách Lý Hạo Thần ôm hồ ly trong lòng khiến Tô Lạc Vân cau mày.Uyển thiếu gia không làm theo:- Đệ cũng muốn ngồi cạnh Nguyệt mỹ nhân, huynh sang bên kia đi.- Phòng, là do ta, ta bao.Lâu Tử Nguyệt phì cười, vỗ vỗ vai Hạo Thần, lớn tiếng nói:- Địa bàn của ta, ta làm chủ, đúng không? Vậy ngươi ngồi cạnh ta đi.