- Đúng vậy, uống một chút, đừng lo lắng. – Bách Lý Hạo Thần nói rồi lấy ra hai vò rượu ngon từ trong nhẫn không gian để nghênh tiếp lão gia chủ. – Lão gia chủ, ta mang cho ngài Điêu Mai tửu hai mươi năm.

- Ái chà rượu ngon! Đây chính là cực phẩm rượu ngon của Túy Tiên lâu! – Trên mặt của lão gia nhuộm lên ánh sáng đỏ, cực kì vui vẻ mà đón lấy rượu của hắn, vỗ vai hắn, nói. – Nhóc con, ngươi hiếu thuận hơn tên tiểu tử Tử Khôn kia nhiều! Không uổng công ông thương ngươi.

Thương ngươi... Lúc đầu là ai vẫn luôn không thích Hạo Thần? Khóe môi Tử Nguyệt hơi run lên, xem ra ông của nàng có rượu thì là người thân.

Bỗng nhiên, nàng hơi lo lắng, nói với Hạo Thần:

- Huynh còn muốn uống nữa sao? Uống say thì làm thế nào? – Có lẽ là hắn đã uống không ít, đám người Tư Tịch đều là cao thủ uống rượu, mà hắn còn uống thua cả một người tửu lượng yếu như nàng, nếu như hắn lại uống...