Tử Nguyệt hơi tức giận với cách suy nghĩ của ông, đó rõ ràng là ngụy biện cho việc mà bản thân không chịu trách nhiệm thôi.

Tử Nguyệt nói:

- Ông đừng dùng mấy câu để nói về người khác như vậy, tự cho là bản thân thanh cao lắm. Người phụ nữ vì ông mà chết kia rất là yêu ông, ông lại nói lạnh lùng như vậy, chớp mắt đã đi yêu người khác, ông còn gạt mẹ của ta!

- Thành thân là trách nhiệm, lúc nàng ấy còn sống, ta cũng không làm ra chuyện gì có lỗi, nhưng ta không yêu nàng ấy nên sau khi nàng ấy chết, ta yêu người khác thì có gì sai chứ? – Tử Khôn đột nhiên lại có lý do cãi lại, bắt đầu chất vấn nàng. – Chẳng lẽ những tiên linh vì con mà chết không yêu con sao? Vì sao con lại còn muốn ở cùng với Bách Lý Hạo Thần chứ?

Nghe vậy, trong lòng Lâu Tử Nguyệt giật mình, cả người đều run lên.