Tây Môn Trác một tay đặt trên lưng nàng một tay nắm lấy tay nàng, cẩn thận từng li từng tí đỡ nàng dậy, giống như là đối xử với một con búp bê dễ vỡ, trong mắt đều là sự cưng chiều hiển nhiên:- Dao Nhi? Muội tỉnh rồi?Tây Môn Dao có dung mạo tuyệt sắc, hai mắt trống rỗng, vô thức nhìn về phía xa xăm, ngơ ngẩn một lúc lâu mới bắt đầu có ý thức, ánh mắt cũng từ từ nhìn thấy được người quen, đột nhiên giật mình, khàn giọng hỏi:- Ca ca? Muội, muội sao vậy?- Muội tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi. – Tây Môn Trác vui vẻ nói. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương