Giọng nói tuy nhỏ nhưng Lâu Tử Nguyệt nghe rất rõ, thầm cảm khái, hóa ra kẻ hiểu người khác nhất là hắn.Lâu Tử Nguyệt nhìn Lâu Xuân Cầm nở nụ cười tà mị, hỏi:- Thứ tỷ và đích muội của Lâu gia, địa vị ai cao hơn? - Dĩ nhiên là…Chữ “ta” chưa ra khỏi miệng, Lâu Xuân Cầm bỗng dưng nghĩ ra điều gì. Dù có là thứ tử thì cũng không thể cao bằng đích nữ, huống hồ nàng ta chỉ là thứ nữ. Trước đây, nàng ta chưa từng nghĩ đến chuyện này, giờ tự dưng lại nói đến, mặt liền ửng đỏ, dưới bao nhiêu con mắt đang ngóng chờ không nói được lời nào. - Dĩ nhiên là đích muội cao hơn.Tô Lạc Vân cao giọng trả lời. Huynh trưởng của y tuy là thiếu chủ, nhưng người có địa vị trong phủ vẫn là y. Điều này là do tổ tông truyền lại, không phải chuyện có thể tranh cãi.Đám đông xì xào, lời của Tô Nhị thiếu gia không hề sai.Ánh mắt đảo qua một lượt, Lâu Tử Nguyệt lạnh lùng nói:- Ta lấy thân phận đích nữ yêu cầu ngươi im miệng.Lâu Xuân Cầm lập tức trợn tròn mắt. Sắc mặt hết đỏ lại chuyển sang xanh, xanh lại đỏ, muốn nói nhưng lại không dám nói, vô cùng đặc sắc.Mọi người hít một hơi khí lạnh, phế vật Lâu phủ thực sự có uy như lời đồn?Ánh mắt Lâu Xuân Cầm nhìn nam tử mặc bào xám cầu cứu sự giúp đỡ. Nam tử đảo mắt một lượt, đồng thới nói với Tô Lạc Vân và Lâu Tử Nguyệt:- Chuyện của muội muội ta hôm nay, ta sẽ ghi nhớ. Trở về nhất định sẽ tặng lễ vật lớn cho hai người, hy vọng hai người sẽ nhận.Hắn là...Bách Lý Hạo Thần như đoán được ý nghĩ của nàng, thì thầm bên tai nàng: - Hắn là ca ca của Hạ Hầu Thiến, Hạ Hầu Dịch.Hóa ra là huynh muội… Tử Nguyệt cất giọng nói:- Hạ Hầu công tử, ta đợi lễ vật của ngài.Khí chất dịu dàng, khôi ngô tuấn tú của Tô Lạc Vân không giảm nửa phần, vuốt cằm nói:- Đến lúc đó ta sẽ cung kính đại giá.Hạ Hầu Dịch mặt lạnh tanh, như là khinh thường, nhìn sang Uyển Túc Phi đang bực tức Mộ Dung Trừng Oanh.Hắn tiến về phía trước, đỡ Mộ Dung Trừng Oanh, lấy ra một phong thư thiếp vàng, chỗ dán còn có dấu đỏ của Hạ Hầu phủ.Hạ Hầu Dịch hai tay cung kính, tin tưởng đưa cho Uyển Túc Phi:- Vốn dĩ ngày mai ta mới gửi phong thư này đến Uyển phủ, nhưng hôm nay trùng hợp gặp người ở đây, ta trực tiếp đưa ngài luôn. Phụ thân ta muốn thông báo với ngài, ba ngày sau, Hạ Hầu phủ có việc cần phải thương lượng, mời Uyển gia chủ, phu nhân, thiếu chủ Thưởng Quang có mặt ở Hằng Sinh tửu lầu. Còn nữa, phụ thân ta có lời hỏi thăm đến Uyển gia chủ.Thương lượng chuyện gì? Hôn sự? Hay là còn có chuyện khác... Uyển Túc Phi ngẩn người, chắp tay với Hạ Hầu Dịch:- Đa tạ Hạ Hầu huynh đã chuyển tin, ta nhất định sẽ chuyển lời tới gia chủ. Huynh cũng giúp ta gửi lời hỏi thăm đến Hạ Hầu gia chủ bên đấy.Có đi có lại, lễ tiết đầy đủ, nhưng ẩn chứa mùi thuốc súng nồng nặc.Mới một khắc đồng hồ trôi qua mà tám người đến rồi lại đi, thắng bại bất phân. Nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy, phế vật Lâu phủ hình như thay đổi rồi. Không chỉ chuyện tranh hơn thua với trưởng nữ Lâu phủ, còn cứu cả Thần vương, hơn nữa còn khiến Mộ Dung Trừng Oanh mất hết lý trí, lửa giận phừng phừng. Điều ngạc nhiên hơn là, nàng lại được hai thiếu gia Uyển gia và Tô gia vô cùng coi trọng! Rốt cuộc, nàng có chỗ nào tốt chứ?Không chỉ người trong thành, quý tộc mà đến ngay cả Bách Lý Long Dận cũng rất kinh ngạc. Nhưng vừa nghĩ tới chuyện đó, lại thắc mắc không biết ai tiết lộ phong thanh, đầu đường cuối hẻm đều biết hắn ta bị phế vật kia từ hôn, khiến hắn ta cảm thấy như có nhọt ở lưng. Nếu còn không diệt trừ Lâu Tử Nguyệt thì vết nhơ của hắn ta mãi mãi trở thành trò cười cho người đời.- Khụ khụ.Bách Lý Long Dận từ đầu đến cuối không hề có động tĩnh gì, bỗng ho khan. Khí chất vương giả tràn ngập, những lời bàn tán của mọi người dần dần biến mất. Hắn vô cùng đắc ý khi nhìn thấy cảnh tượng này:- Chúng ta đi thôi.Không biết có phải do cố ý hay không, Tử Nguyệt hết lần này đến lần khác đều nhanh hơn hắn một bước. Uyển Túc Phi đuổi theo, lè lưỡi, cười khiêu khích Mộ Dung Trừng Oanh.- Vì không được phụ mẫu dạy bảo nên ngươi mới vô phép vô tắc như vậy?Thanh âm của Mộ Dung Trừng Oanh vang lên phía sau.Tấm thảm lông nhung giống như có ngọn lửa bùng cháy chói lọi, thiếu nữ y phục tím hiên ngang bước đi, đột nhiên dừng lại, quay đầu.Một gương mặt trang điểm với màu hồng tím bị bại lộ, mọi người đều cảm thấy mất mát. Nàng lạnh lùng nhìn Mộ Dung thiên kim, lời nói sắc bén:- Mộ Dung Trừng Oanh, dù cho sau lưng ngươi là thế gia hiển hách, có thể thông thiên, thậm chí có thể tác động đến chuyện hôn sự của hoàng gia. Nhưng ngươi có quyền nói lung tung về phụ mẫu của ta ư?Mộ Dung Trừng Oanh lập tức bị cặp mắt kia khống chế, toàn thân cứng đờ.Dứt lời, đám đông vừa cảm thấy mất mát, giờ lại bị lay động.Cha của Lâu Tử Nguyệt, Tử Khôn, thường xưng huynh đệ với Thánh thượng, cùng đẩy lùi Ma tộc. Thời điểm phong vân tế hội đó, tất cả các Huyễn linh sư đều học tập theo, dù cho là sử quan ưu tú nhất cũng không dám viết qua loa.Mẹ của Lâu Tử Nguyệt, Lâu Như Họa, 16 tuổi đã đạt đến Huyễn linh sư cấp 7, được gọi là thiên tài trẻ tuổi nhất của nước Chu Tước.Nữ nhi của bọn họ, vốn hy vọng sẽ là một đứa trẻ có thiên phú bậc nhất. Thế nhưng hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Nhưng, hôm nay, xem ra mọi chuyện không phải như vậy. Ánh mắt nàng, bắt đầu biến thành giống ánh mắt của cha mẹ nàng. Mọi người ai nấy đều không khỏi kính nể, chấn động, trầm mặc, thở dài.Tô Lạc Vân cố đè nén sự kinh hãi trong nội tâm, nắm lấy tay Bách Lý Hạo Thần, nói với người huynh đệ tốt:- Không còn sớm nữa, mau đi thôi.Lâu Tử Nguyệt trở lại trạng thái bình thường, đi qua thảm đỏ. Trước mặt chính là sảnh lớn đấu giá, bọn họ đi đến chỗ Bách Lý Hạo Thần đã đặt sẵn trên lầu hai. Thật đúng là trùng hợp, bốn người bên Bách Lý Long Dận cũng cùng đường với họ.Lên lầu hai, lúc chia tay, Bách Lý Long Dận nắm lấy tay nàng:- Lâu Tử Nguyệt, chuyện hôm nay, sớm muộn gì ta cũng sẽ trả thù.Tử Nguyệt cau mày, từng chút từng chút gỡ tay hắn ra, cười mê hoặc:- Ta chờ ngươi.Hình ảnh Thái tử xây dựng bấy lâu khó mà lay chuyển được. Nhưng nàng càng đánh càng hăng, nàng muốn hắn ta phải nếm trải cảm giác thân bại danh liệt.Thái tử hừ lạnh, bốn người rời đi. Đến cuối đoạn, rẽ vào phòng hai đã đặt sẵn.Lúc này, các chỗ ngồi đã ngồi kín hết cả. Một người mặc áo choàng xanh đen, gương mặt thanh tú, bái kiến thái tử:- Thái tử.- Tống chủ bộ, mời ngồi.Mấy người Lâu Xuân Cầm nhìn ra được Bách Lý Long Dận rất lịch sự khách sáo với hắn:- Chuyện đêm nay, xin tiên sinh hãy giúp đỡ, nhất định sẽ có hậu tạ.- Ta tin Thái tử sẽ không khiến ta thất vọng.Không khí bên trong phòng số hai hài hòa, tạm thời không đề cập đến. Còn bên Lâu Tử Nguyệt, sau khi từ biệt Thái tử, hướng về phía ngược lại, Bách Lý Hạo Thần nói:- Phòng một.Uyển Túc Phi không kiêng nể gì cười lớn:- Thật muốn để hắn ta thấy, Bách Lý Hạo Thần tìm được gian phòng sang trọng hơn cả phòng bọn họ.- Điềm tĩnh.Tô Lạc Vân bất lực che trán.- Đừng để bọn họ làm hỏng tâm trạng tốt của chúng ta,Lâu Tử Nguyệt đi đầu, bước vào phòng, hô hấp nhất thời chậm lại.Vừa vào phòng, ánh đèn chói sáng, giống như bản thân là quốc vương trong truyền thuyết vậy.Bụi bẩn đã được quét dọn sạch sẽ, ánh mắt nàng thoáng qua sự kinh ngạc với nhiều cấp độ.Thứ đáng để tán dương nhất chính là bức tường bên phải. Kim cương lóe sáng, châu báu, lưu ly, cả những loại biết và không biết tên đều là những vật có thể phát ra ánh sáng. Bức tường được khảm nạm rất nhiều loại đá quý nhưng không hề cảm thấy tầm thường chút nào. Bởi vì những viên đá đó đều được đặt ở một vị trí đặc biệt nhất định, đây gọi là... vách giấy cao cấp ư?- Mọi người nói xem nó giống cái gì?Tô Lạc Vân hỏi.Uyển Túc Phi đáp: - Chẳng giống cái gì hết.Tử Nguyệt bỗng nhớ đến ngôi sao trong không gian Tinh Khuyết, thốt lên:- Giống ngôi sao.- Ha ha! Lấp lánh như thế, không giống ngôi sao thì giống cái gì? Nói cũng như không.Uyển Túc Phi giễu cợt, nhiệt tình rót trà cho mọi người: - Hạo Thần, nếu huynh nhìn được thì tốt quá, chắc chắn huynh biết nó giống cái gì.