Nhân khẩu của Tô gia không nhiều, hai nam một nữ. Con trai thứ của Tô phủ vốn dĩ là con trai trưởng, nhưng vì hắn không thích việc nội bộ của gia tộc, chỉ chuyên tâm khám bệnh. Con trai trưởng tuy là con thứ, nhưng tài mạo song toàn, được gia chủ trọng dụng. Thế nên đã được phá lệ trở thành Thiếu chủ.Nói là nói như vậy, nhưng mọi người đều lõi đời, không ai tin đây là sự thật. Vì vậy nên mọi người đều muốn gặp đích tử Tô gia đã bị quên lãng trong truyền thuyết.Nhưng mà rất nhanh, sự chú ý của mọi người đều rời khỏi Tô Lạc Vân, bởi vì bọn họ nhìn thấy Đại thiếu gia Uyển gia, Thần vương cùng...Nữ nhân xấu xí đó là ai vậy? Lâu Tử Nguyệt?Chính là Lâu Tử Nguyệt, người mà cả ngày hôm nay mọi người đều xôn xao bàn tán.Thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mắt như nhìn thấy động vật quý hiếm, Tử Nguyệt không thèm để ý, mặc xác bọn họ.- Thái tử giá lâm!Không biết ai nói mà tất cả mọi người đều tự động nhìn về phía đó, ngọn lửa hóng hớt cháy rừng rực.Bốn con tuấn mã kéo chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới. Trên thân xe có khắc hình trăng lưỡi liềm màu trắng, in hoa văn rồng, hào khí phi phàm, khiến người đi đường phải dừng bước.Bốn người xuống xe, hai nam hai nữ.Dẫn đầu là Bách Lý Long Dận. Hắn mặc hoàng bào có cùng hoa văn với thân xe, khí chất cao quý, tự toả ra khí chất vương giả, khiến vô số nữ nhân say đắm. Tướng mạo của nam tử mặc cẩm bào đi cùng hắn cũng rất đoan trang, nhưng so với hắn, quả là có hơi kém. Môi mỏng như vậy, nhìn là biết bạc tình.Vị tiểu thư phải nhờ đến sự giúp đỡ của Thái tử mới xuống được xe kia, nếu đem ra so sánh thì phải nói là vô cùng xinh đẹp. Mỗi động tác giơ tay nhấc chân yêu kiều như nước, tướng mạo xuất sắc kết hợp với chiếc đầm dài xanh ngọc, chiếc quạt cũng màu xanh ngọc, cực kì chói mắt, khiến đám người quanh đó nhốn nháo. Người này, chính là Đại tiểu thư Xuân Cầm của Lâu phủ.Người cuối cùng rời khỏi xe ngựa, may mà không bị vẻ huênh hoang của nàng ta lấn át, chỉ thấy một bóng hình mặc y phục cam vàng xoay mình xuống xe, vững vàng tiếp đất. Bên hông nàng ta mang nhuyễn tiên, vầng trán tỏa ra khí chất anh hùng. Tử Nguyệt cau mày, là Mộ Dung Trừng Oanh.Ba mỹ nam của đế đô, Bách Lý Long Dận, Uyển Túc Phi, Tô Lạc Vân đều tề tựu tại Thương hội Tụ Nguyên. Điều này khiến mọi người tự hỏi Thiếu chủ Lâu phủ đang ở trốn nào? Nếu tứ đại mỹ nam tề tựu đông đủ, nhất bão nhãn phúc*, nhất định là chuyện có một không hai.*Nhất bão nhãn phúc: nhìn cho sướng con mắtVừa xuống xe, Bách Lý Long Dận liền nhìn thấy Tử Nguyệt, không khác nào ăn điểm tâm mà có con ruồi trong đó, cố gắng kiềm chế, khóe miệng nở nụ cười ý tứ:- Lục đệ, Túc Phi, Lạc Vân, Lâu tiểu thư? Vừa mới chia tay không lâu mà giờ đã gặp nhau rồi, thật đúng là có duyên.Cửa Thương hội Tụ Nguyên mở ra, tám người cùng bước vào, đúng là “thân” nhau mà.- Thật là trùng hợp, mọi người đều đến đây vì huyễn thú sao?Ngoài Uyển Túc Phi nhiệt tình đáp lại thì mấy người còn lại đều tỏ vẻ không quan tâm.Bách Lý Long Dận đáp:- Đã là kỳ thú thì rất hiếm thấy, huống hồ đây lại là huyễn thú được đưa ra đấu giá, sao có thể thiếu bổn điện hạ được.- Lúc nào ngài đến Ỷ Hồng lâu thế? Đi thì rủ ta nhé.Túc Phi giống như vô tình chế giễu, mấy người Tử Nguyệt thì cười thầm trong bụng, điều này chỉ có họ mới biết.Ánh mắt đám đông hướng về phía Bách Lý Long Dận.Mặt hắn cứng đờ, cười nói:- Uyển công tử đang nói đùa đúng không? Lâu tiểu thư mới hay đến chỗ đó, hai người có thể cùng đi.Thái tử giễu cợt đầy ác ý. Uyển Túc Phi cười mỉm, Lâu Tử Nguyệt lạnh lùng. Mộ Dung Trừng Oanh bỗng chất vấn, ngạo mạn hỏi Bách Lý Hạo Thần:- Thật đúng là oan gia ngõ hẹp! Đến chỗ nào cũng gặp ngươi!Bách Lý Hạo Thần nghe thấy giọng của Mộ Dung Trừng Oanh liền lùi bước, trốn tránh phía sau. Nhưng bị Tử Nguyệt níu lại, nghiêm nghị nói bên tai hắn:- Trốn cái gì chứ? Ngươi định trốn lên trời hả?- Bách Lý Hạo Thần, ngươi vẫn nhát gan như vậy! Lại còn núp sau lưng nữ nhân.Mộ Dung Trừng Oanh nắm nhuyễn tiên bên hông, cười khẩy nói.Đám đông cười ồ lên, để phế vật Lâu phủ bảo vệ, Thần vương ngươi còn có thể hèn yếu hơn nữa không? Dường như cảm nhận được ánh mắt ác ý của những người xung quanh, Bách Lý Hạo Thần càng cúi thấp đầu.Tử Nguyệt túm lấy cánh tay của Bách Lý Hạo Thần, bắt hắn đối diện với Mộ Dung Trừng Oanh, giả vờ như vô tình suy đoán:- Mộ Dung tiểu thư, là người ắt sẽ có nỗi sợ. Thần vương sợ ngươi như vậy có lẽ do ngươi lớn lên quá xấu, hoặc do giọng nói quá khó nghe, hoặc do ngươi quá hung ác. Mọi người ai nấy đều kinh ngạc đến ngây người. Phế vật mà dám mắng chửi đích nữ Mộ Dung, còn nói năng lưu loát như vậy!- Tử Nguyệt, nàng giải thích sâu sắc quá rồi! Ả ta chính là mụ nam nhân! Uyển Túc Phi cười lớn, khiến đám đông cười sặc sụa đến nỗi không dừng lại được.Khóe miệng Bách Lý Hạo Thần cũng cong lên, hiếm khi mở lời ở trước mặt đám đông:- Ả ta còn đàn ông hơn cả Quận chúa. - Bách Lý Hạo Thần! Ngươi dám so sánh ta với con nha đầu xấu xa ấy!Mộ Dung Trừng Oanh như nhớ ra chuyện gì đó rất đáng sợ, mặt mũi cực kỳ dữ tợn.Bách Lý Hạo Thần lại có thể chế nhạo người khác sao? Tô Lạc Vân kinh ngạc, gương mặt u ám của Thái tử thoáng qua chút đen tối.- Ha ha ha!Uyển Túc Phi bỗng cười lớn, cười đến mức đau bụng, phải dùng lực bám lấy Tô Lạc Vân mới không lăn bò xuống đất.Tô Lạc Vân không cười, nhưng nhịn cười cũng là một nỗi khổ:- Tem tém lại, ngươi coi chừng đó, kẻo Quận chúa lại đến thật.- Không đâu, Quận chúa ở tận Xích Uyên cơ. Làm gì có chuyện đến đây dễ dàng...Uyển Túc Phi đột nhiên cau mày:- Ta không phải là miệng quạ đâu.Bị tất cả mọi người giễu cợt, đại tiểu thư Mộ Dung vô cùng giận dữ, hoàn toàn mất lý trí, giơ nhuyễn tiên lên đánh. Không ai có thể ngờ ả ta lại đột nhiên hành động như vậy.- Chát chát!Hình thành huyền khí màu xanh.- Cẩn thận!Tô Lạc Vân và Uyển Túc Phi đồng thanh kêu, kiếm Lạc Thủy và kiếm Hỏa Vân rời tay, chặn đứng quỹ đạo của nhuyễn tiên. Mộ Dung Trừng Oanh là Huyễn linh sư cấp năm, tốc độ của ả ta sắp nhanh đến nỗi bọn họ sợ rằng sẽ không đuổi kịp.Tay trái Lâu Tử Nguyệt đang nắm lấy cánh tay Bách Lý Hạo Thần nhưng vẫn quan sát mọi việc với ánh mắt nghiêm nghị. Nàng bỗng xoay người, hai tay ôm lấy hắn. Ánh kiếm sắc lạnh từ phía sau lao tới, nàng lăn một vòng trên đất, hắn bị đè phía dưới. Trong phút chốc, hai luồng lửa ở phía sau lưng nàng tách ra. - Rắc rắc!Hai tiếng vang lên, Lạc Thủy, Hỏa Vân khó khăn lắm mới cản được nhuyễn tiên. Sắc mặt Mộ Dung Trừng Oanh tái mét, quất thêm một roi:- Tránh ra!Uyển Túc Phi đã sớm phòng bị, tay không tiếp lấy, như một pho tượng, lẳng lặng đứng sau bọn họ. Giọng nói mạnh mẽ:- Mộ Dung Trừng Oanh, ngươi muốn làm gì?Ngay lúc hai người cùng giữ chặt nhuyễn tiên, Tô Lạc Vân lao tới cứu người. Lúc y chạy đến gần thì thấy hai người đang ôm chặt lấy nhau, tim y như bị kim đâm vậy, đau nhói.- Ngươi không sao chứ? Tử Nguyệt nằm trên người Bách Lý Hạo Thần, vỗ nhẹ vào mặt hắn.- Lần thứ hai.Sự rung động trong gang tấc, mặt Bách Lý Hạo Thần ửng đỏ, giống như vừa làm chuyện gì kịch liệt lắm, hô hấp dồn dập.Tử Nguyệt nắm lấy tay của Tô Lạc Vân, đứng dậy:- Lần thứ hai gì thế?Bách Lý Hạo Thần đứng dậy, nói:- Cứu ta.Lần thứ hai cứu hắn sao? Tử Nguyệt lại không thấy thế:- Là Lạc Vân và Túc Phi đã cứu chúng ta.Vừa nãy nàng muốn tiếp chiêu của nhuyễn tiên, nhưng Kiêu Dạ lập tức dập tắt ý niệm này. Hắn nói dù có bị thương cũng không được dùng bất kỳ năng lực nào. Cho nên nàng chỉ có thể ôm người nào đó mà lăn một vòng...Lâu Tử Nguyệt bình tĩnh phủi đống bụi trên người, nhìn thấy vết bẩn trên mặt Bách Lý Hạo Thần, liền lau giùm hắn. Mặt hắn lại càng đỏ, cặp lông mày lá liễu bỗng hơi nhăn lại.Chẳng biết từ lúc nào, Lâu Xuân Cầm mặc y phục màu xanh ngọc đã bước đến bên cạnh: - Muội muội, nghe nói muội vừa đánh mất ngôi vị Thái tử phi liền nhờ cậy Thần vương. Vốn dĩ tỷ không tin đâu, nhưng hiện giờ nhìn thấy hai người thân mật như vậy, thật sự không thể không tin. Tỷ tỷ chúc mừng muội nhé, cuối cùng cũng kiếm được lang quân như ý, trở thành Thần vương phi.Bách Lý Long Dận cau mày, sắc mặt thâm trầm.Tô Lạc Vân muốn biện minh cho nàng vài câu, nhưng Bách Lý Hạo Thần đã kéo lấy y, lắc đầu than nhẹ:- Người của Lâu gia, để cho nàng ấy.