Hắn tới nước Bạch Hổ đã ba ngày, Giản Thục Liên vừa thấy hắn, liền mừng đến chảy nước mắt, ôm thật chặt.

Bà rơi nước mắt. Giọt nước mắt nóng bỏng nhỏ xuống cổ hắn. Sự dịu dàng mà chỉ con người mới thích đó lại có lực sát thương lớn như vậy, khiến cho hắn cũng thấy đau lòng theo.

Nhìn cái chong chóng màu xanh lá trong tay, Bách Lý Hạo Thần ngơ ngẩn, trong lòng thoáng hiện một thứ tình cảm vô hình. Tình cảm của phu nhân xinh đẹp này đối với hắn, hoàn toàn không phải là giả dối, đầy ắp sự yêu thương.

Đó... chính là thứ hắn đã mất sao? Nó không phản cảm, ngược lại rất gần gũi, cũng rất thoải mái. Hắn đột nhiên muốn ở đây thêm một thời gian nữa.

Nhưng... mỗi đêm ngủ trên giường, trong đầu lại hiện ra bóng dáng người con gái kiên cường đó, trái tim hắn bực dọc một cách vô cớ.