Giọng nói đê mê mà lạnh lùng của Tử Nguyệt khiến cho người ta mê say, chậm rãi vang lên giữa không gian trống trải, bày đầy giá sách trong Tàng Thư Các.

- Cửu Mị, đóa hoa sen đỏ trên trán của người giống như một làn khói lửa truyền đời, là những mảnh vỡ từng vụt qua trong trí óc ta vô số lần, nhưng ta mãi không nắm bắt được rốt cuộc là cái gì. Ta luôn có cảm giác đã nhìn thấy nó ở đâu rồi, giống như có liên quan tới ngọn lửa vậy. Cửu Mị, ngươi có thể nói cho ta biết được không, vì sao người có tên Cửu Mị?

Cửu Mị kinh ngạc, tay chợt run lên, chén trà gần như rớt xuống bàn vuông, nước trà vung ra ngoài, một đóa hoa hồng rơi xuống bàn, những giọt nước phía trên, sáng long lanh như ngọc.

Vì sao tên là Cửu Mị sao? Nàng ta không biết, từ khi có trí nhớ tới lúc này, nàng ta đã có cái tên này rồi, chủ nhân nói nàng tên là Cửu Mị nhưng lại chưa từng nói là cái tên này có ý nghĩa gì.

Cửu Mị cố gắng giữ cho trái tim đang đập nhanh trong lòng bình tĩnh lại, nhíu mày hỏi: