Giọng nói của Cửu Mị giống như đang ở trên đỉnh núi cao, gợi lên những đám mây xanh lượn lờ, mờ ảo như thần tiên.

Tầng năm trống trải của Tàng Thư Các, Lâu Tử Nguyệt đi qua mấy trăm hàng giá sách, tới trước mặt Cửu Mị. Cửu Mị miễn cưỡng tựa lưng trên ghế ngồi, tay cầm chén sứ, hưởng thụ ánh sáng mặt trời đang chiếu vào bên cửa sổ, lộ ra vẻ ung dung.

Nghe Cửu Mị hỏi, Lâu Tử Nguyệt kinh ngạc nhướng mày, nàng vốn cho là mình đã giấu rất kín, nhưng không ngờ là người kia chỉ liếc qua đã có thể nhìn thấu bản thân.

Cửu Mị vuốt chén sứ trong tay, bên trong là nước trà với ba đóa hoa hồng nổi lên trên, nàng ta ra hiệu cho Tử Nguyệt ngồi xuống, cúi người nói với nàng:

- Mị tỷ nói cho ngươi biết, đàn ông là thứ không đáng tin nhất. Ngươi là một cô gái tốt, nếu vì đàn ông mà đau lòng thì thật sự không đáng.