*Hoạt sắc sinh hương: chỉ cách kể chuyện hết sức sống động, chân thật.

Lời đồn đại sẽ lan truyền ở bất cứ thời điểm nào từ chính bạn bè, người thân, kẻ thù của họ, hay thậm chí là người hoàn toàn xa lạ. Nó trở thành một con dao giết người, thứ mà những người đó có được chỉ là lòng hư vinh và sự uy nghiêm. Nhưng những nhân vật chính trong lời đồn đó sẽ phải mang một vết nhơ mà cả đời không thể rửa sạch.

Nhưng những thứ mà Lâu Tử Nguyệt phải chịu đựng còn nhiều hơn thế gấp vạn lần.

Nàng phải chịu đựng tất cả những áp bức, lăng nhục, khoác lên người từng bộ từng bộ y phục mà người khác thêu dệt cho nàng.

Lên căn phòng trang nhã to nhất trên lầu ba, mấy người ai cũng tranh ngồi cạnh Tiểu Nguyệt. Kết quả dĩ nhiên là thiếu gia cường hào Uyển Túc Phi chiến thắng.

Vân đạm phong khinh, giống như chưa từng trải qua náo kịch vừa rồi.

Chẳng ai thèm để ý, hoặc cũng có thể là mọi người đang giả như không quan tâm.

Giống như Uyển Túc Phi nói:

- Hầy! Đừng để bọn họ phá hỏng tâm trạng vui vẻ của chúng ta.

Tiểu nhị lần lượt bưng trà cùng các món điểm tâm đã được chuẩn bị kĩ càng từ trước lên. Có rất nhiều món mà Tử Nguyệt chưa từng nhìn thấy. Uyển Túc Phi ân cần giới thiệu từng món, rồi đặt trước mặt nàng chiếc đĩa lưu ly:

- Món này ngon lắm, nàng nếm thử đi. Cái này cũng ngon, đây là bánh thủy tinh mà ta thích nhất! Món này chỉ có duy nhất tửu lâu nhà ta làm được, các nơi khác không có đâu.

Tử Nguyệt cạn lời, hắn tưởng nàng là heo chắc? Nhiều như thế sao nàng ăn hết được?

“Kiêu Dạ, ngươi có ăn không?”

“Bổn tọa không cần ăn cơm.”

Tử Nguyệt á khẩu.

- Mau uống trà đi.

Uyển Túc Phi rót trà cho nàng.

Tô Lạc Vân không biết phải làm sao, ánh mắt trách móc nhìn người nào đó:

- Túc Phi đệ nhiệt tình quá rồi đấy, để Tử Nguyệt tự nhiên.

- Xin, xin lỗi nha.

Mặt Uyển Túc Phi ửng đỏ, mở lời xin lỗi. Không còn bóng dáng cuồng vọng như lúc nãy, nếu như Hạ Hầu Thiến nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ tức hộc máu mà chết.

- Không liên quan đến ngươi, là do ta không cẩn thận.

Rõ ràng là do Kiêu Dạ chọc nàng cười.

Bách Lý Hạo Thần lần mò, hắn bỗng vén tấm vải che mặt lên. Ngay phía chính diện, có thể nhìn thấy người thuyết thư ở lầu một.

- Ta muốn nghe thuyết thư.

Tô Lạc Vân không biết làm sao:

- Người thuyết thư bị hồ ly dọa chạy mất rồi.

Uyển Túc Phi trông bề ngoài thì có vẻ tùy tiện nhưng kì thực lại rất chu đáo. Nhớ đến lời nói vô tâm của nữ nhân chết bầm vừa nãy... đứng dậy, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Ý huynh ấy muốn ta mời thuyết thư lên đây. Ta đi ngay đây.

Lâu Tử Nguyệt ăn bánh lê thủy tinh, đáy mắt thoáng chút kinh ngạc, quan hệ giữa ba người bọn họ thật tốt. Những thứ mà nàng không hiểu, bọn họ đều dịch lại cho nàng, thật là hợp với Tiểu Dạ Dạ nhà nàng.

Chỉ thấy Uyển Túc Phi vẫy tên tiểu nhị, sai hắn đi mời thuyết thư.

- Đồ ăn lên hết rồi, người vẫn chưa đến. Người thuyết thư ở cách đây xa lắm à?

Lâu Tử Nguyệt cầm đũa lên, Uyển Túc Phi liền ân cần gắp thức ăn cho nàng.

- Chắc là bị dọa sợ luôn rồi.

Tô Lạc Vân cũng giúp Bách Lý Hạo Thần gắp thức ăn, cười cười nhìn Lâu Tử Nguyệt nói:

- Nhưng nàng yên tâm, người thuyết thư nhất định sẽ đến.

Lâu Tử Nguyệt sờ sờ mũi, chột dạ nói với Uyển Túc Phi:

- Việc kinh doanh hôm nay đều bị ta quấy nhiễu rồi, thật ngại quá.

Uyển đại gia vỗ đùi cái đét, như là đang tức giận:

- Là do bọn họ quá đê tiện, đại gia ta nghe không lọt tai.

Đê tiện, đại gia...

Mấy từ khiếm nhã như thế, may mà là từ miệng Uyển Túc Phi, không thì sẽ mất cảm tình lắm.

- Thiếu gia, thuyết thư đến rồi.

- Mời hắn vào đi.

Người thuyết thư họ Sở, là một nam tử trẻ tuổi. Gương mặt thanh tú, quạt giấy không rời tay, dáng vẻ thư sinh, còn mang vẻ thông minh lanh lợi của người làm ăn buôn bán.

- Chuyện Thần vương từ hôn có phải là do ngươi thêu dệt nên không?

Người thuyết thư khéo léo trả lời:

- Là do tiểu nhân thêu dệt.

Uyển Túc Phi lấy ra một thỏi vàng, nói:

- Chỗ ta cũng có một chuyện, ngươi có thể tự biên tự diễn được chứ? Xong việc thì thỏi vàng này sẽ là của ngươi. Việc không thành, không những thỏi vàng này không thuộc về ngươi, mà ngay cả cái mạng nhỏ của ngươi cũng không giữ nổi.

Người thuyết thư họ Sở nhìn thấy thỏi vàng, mắt liền sáng lên. Hắn ta làm việc quần quật cả năm cũng không có được nhiều tiền như thế:

- Uyển thiếu gia lắm tiền nhiều của. Ngài nói đi, bất kể là chuyện gì, chỉ cần do ta thêu dệt thì đều sẽ như ý ngài.

- Vậy ngươi nói cho ta, chuyện của Thần vương, là do tự ngươi thêu dệt?

- Là do tiểu nhân thêu dệt.

Uyển Túc Phi nghịch miếng ngọc trong tay, liếc nhìn Bách Lý Hạo Thần:

- Gan ngươi lớn quá nhỉ? Dù gì Thần vương cũng là hoàng tộc.

- Không giấu gì thiếu gia, là do tiểu nhân tự biên.

Người thuyết thư nói rõ ràng:

- Tiểu nhân chỉ muốn kiếm miếng cơm. Lúc đó tiểu nhân trùng hợp đưa mẹ già đến khám bệnh ở chỗ Tô công tử đây, vừa hay nhìn thấy. Thế nên...

Uyển Túc Phi khoát khoát tay, cân nhắc nói:

- Tóm lại, ngươi tự biên tất cả những chuyện xảy ra ở tửu lâu hôm nay thành một câu chuyện, ngươi thử nói cho bọn ta nghe xem. Nếu nói tốt thì ngươi hãy xuống kể cho mấy vị khách phía dưới nghe. Nếu không tốt, coi chừng cái mạng nhỏ của ngươi.

Người thuyết thư suy đi nghĩ lại, nói:

- Được.

- Chờ đã.

Lâu Tử Nguyệt lên tiếng.

Dường như hiểu được ý nàng, Bách Lý Hạo Thần hơi ngẩn người.

- Tử Nguyệt?

Uyển Túc Phi hỏi.

Nàng liếm nước thịt trên khóe miệng, đưa một ngón tay ra, cười híp mắt nói:

- Chuyện trong cung hôm nay cũng phải biên, không những biên mà còn phải biên cho thật hay.

- Chuyện trong cung?

Người thuyết thư ngoảnh mặt về phía Lâu Tử Nguyệt hỏi:

- Lâu tiểu thư, xin tiểu thư nói rõ.

Những câu giai thoại trong cung được Lâu Tử Nguyệt thêm thêm bớt bớt thuật lại, đặc biệt là các tình tiết trong chuyện từ hôn, nàng kể lại một cách hết sức sống động

Nghe xong, người thuyết thư ngây ngẩn một hồi, hận không thể tận mắt chứng kiến câu chuyện đó.

Cuối cùng, nàng nhấp một ngụm trà:

- Ngươi nghe rõ chưa? Nói tóm lại, người phải kể sao cho khiến Thái tử trở nên cực kì quẫn bách.

Đây chính là kiểu vì muốn minh oan cho mình mà bôi nhọ người khác.

Người thuyết thư họ Sở ngây ra như phỗng, không gật đầu mà cũng chẳng lắc đầu.

Không làm?

Cũng đúng, người như Lâu Tử Nguyệt thuật lại tình huống lúc đó mà không bỏ sót một chữ nào. Đầu óc người thuyết thư ước chừng đã tỉnh táo hơn, nghĩ đến kết cục của Cố Minh Âm, chắc chắn hắn ta không muốn làm Cố Minh Âm thứ hai.

- Chậc chậc chậc, Nguyệt mỹ nhân, chuyện nàng vừa kể còn sống động hơn cả câu chuyện mà ta được chứng kiến ở hiện trường.

Uyển Túc Phi khích lệ nói.

Bách Lý Hạo Thần cúi đầu trầm mặc.

Ánh mắt Tô Lạc Vân lộ vẻ tán thưởng:

- Tử Nguyệt, nếu nàng thất nghiệp thì có thể đi làm thuyết thư, chắc chắn sẽ tiếng tăm lẫy lừng. Lúc đó ta sẽ đi cổ vũ cho nàng.

- Phịch!

Mọi người đều thất kinh.

Người thuyết thư quỳ sụp xuống đất, hai tay chắp lại, chỉ còn kém nước ôm lấy chân Lâu Tử Nguyệt:

- Lúc trước tiểu nhân luôn cảm thấy nếu tiểu nhân nhận đứng thứ hai về thuyết thư thì không ai dám nhận thứ nhất. Đến hôm nay tiểu nhân mới biết, hóa ra Lâu tiểu thư mới chính là người đứng đầu về thuyết thư.

Miệng Lâu Tử Nguyệt đầy thịt gà, suýt thì phun hết ra.

“Vui mừng quá, kiếm khí sẽ phát tác.”

Kiêu Dạ tốt bụng nhắc nhở.

Lâu Tử Nguyệt mong chóng thu lại ý cười, nàng sợ đau! Lấy khăn lau sạch miệng, ăn no rồi:

- Ta sẽ không cướp bát cơm của ngươi đâu. Đứng lên đi.

- Mong người hãy thu nhận tiểu nhân làm đồ đệ.

Lời nói tràn ngập sự tôn sùng.

- Không được.

Lâu Tử Nguyệt hết cách, thở dài nói:

- Nhưng nếu như ngươi kể những chuyện này ra ngoài thì Thái tử sẽ không tha cho ngươi đâu. Túc Phi, hay là chúng ta đừng làm vậy nữa.

Uyển Túc Phi không hiểu:

- Chuyện tốt như thế, sao lại không làm nữa?

Tô Lạc Vân tán thành nói:

- Tử Nguyệt thật lương thiện.

Ai ngờ, người thuyết thư dập đầu trước Lâu Tử Nguyệt, lớn tiếng nói:

- Trước đây là do tiểu nhân có mắt không tròng, thêu dệt bao nhiêu chuyện không tốt về tiểu thư. Hôm nay gặp được người mới biết tiểu thư thực sự là châu ngọc phủ bụi trần. Từ nay về sau tiểu nhân sẽ cải tà quy chính, tiểu nhân sẽ thay đổi cái nhìn của mọi người về tiểu thư.

Lâu Tử Nguyệt đỡ hắn đứng dậy, hỏi:

- Ngươi tên gì?