Tử Nguyệt thẫn thờ, nhưng chỉ trong chớp mắt. Chợt, ánh mắt nàng sáng trở lại. Đã sớm chuẩn bị tư tưởng, thì sẽ không biểu hiện quá mức kinh ngạc.Nàng không phải là kiểu con gái chỉ biết khóc lóc khi bị người yêu bỏ quên, cũng không phải kiểu cố chấp với tình yêu, coi tình yêu như tín ngưỡng.Giọng nói của nàng trong trẻo lạnh lùng như trăng:- Ta là Lâu Tử Nguyệt, khế ước giữa ta và huynh vốn không nên có, sẽ có một ngày, nếu huynh tìm được cách giải huyết khế, ta nhất định sẽ phối hợp huynh. Còn chỗ này...Tử Nguyệt bước ra mấy bước, nhìn những lá trúc đang rụng xuống, lại nhìn Úc Kim Ca thần sắc đờ đẫn, cuối cùng đưa mắt dừng lại ở đôi mắt màu xanh phỉ thúy mà nàng đã từng muốn nhìn một lần nữa. Nhưng vào giờ phút này ở nơi đây, trong mắt hắn, chỉ còn lại một màu xanh u uẩn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương