Thượng trung hạ ba tầng lầu, tầng thứ nhất bày khoảng năm sáu chục cái bàn, có thể đáp ứng yêu cầu tổ chức hỷ sự của gia tộc lớn. Lúc đó vừa hay vào buổi trưa, không còn chỗ ngồi, đám tiểu nhị y phục chỉnh tề sạch sẽ mang đồ ăn lên, chào hỏi khách, nhưng lại không hề có một chút cảm giác nhốn nháo nào.Đoàn người Uyển thiếu gia vừa bước vào quán, tiểu nhị đã ra đon đả:- Uyển đại thiếu gia, cuối cùng ngài đã đến, mời!Có người len lén nhìn đến chỗ bọn họ, gương mặt lập tức lộ rõ kinh ngạc xen lẫn ái mộ, đặc biệt là các cô nương, hai má ửng đỏ. Hóa ra hai thiếu gia Uyển Túc Phi và Tô Lạc Vân là sát thủ hạ gục trái tim của các thiếu nữ, là hai trong bốn mỹ nam đẹp nhất ở Đế Đô này.Bình thường gặp một người đã khó, nay cả hai lại cùng xuất hiện, thật là chói lóa đến mù mắt các mỹ nữ mà.Nhưng cô nương đi cùng bọn họ, có thể xấu hơn được nữa không? Thật là phá hư mỹ cảm mà...- Thấy mặt của nàng ta là ta muốn ói rồi... ọe! - Bên cạnh nàng ta chẳng phải là Thần vương khắc chết chín vị Vương phi đó sao? Thật là muốn dọa chết người ta mà! Mất hết cả tâm trạng dùng bữa của ta rồi.Hai người đang nói chuyện, có một người Lâu Tử Nguyệt quen, là Lâu Đông Tuyết, còn người kia không biết là ai.Không để nàng phải chờ đợi, Uyển Túc Phi lập cho nàng câu trả lời.Hắn đi tới trước bàn của hai người đó:- Hạ Hầu Thiến, miệng của ngươi có thể sạch sẽ hơn chút được không. Dùng bữa thì dùng bữa đi, vẻ ngoài của người khác thì liên quan gì đến ngươi? Ta cảm thấy Nguyệt mỹ nhân nhà ta rất xinh đẹp đó chứ.- Uyển Túc Phi! Sao ngươi dám so sánh ta với loại nữ nhân xấu xí kia? Ta là hôn thê của ngươi đấy!Hạ Hầu Thiến phẫn nộ, đạp bàn.- Là hôn thê của ta thì giỏi lắm sao? Có thể đạp bàn mắng chửi người ở Thập Lục tửu lầu à? Thật không ngờ, đường đường là thiên kim của Hạ Hầu Phủ mà lại là một nữ nhân chua ngoa, đanh đá.Lâu Tử Nguyệt im lặng, đến đây dùng bữa thì phải chịu sự bắt nạt của đám quý nữ này sao? Người mà hắn ta thích, dù xinh đẹp hay xấu xí, hắn ta cũng không cho phép người khác nói nửa lời không tốt. Huống hồ, hắn ta từ lâu đã không chịu nổi tính cách đại tiểu thư của người nào đó rồi.Nữ nhân chua ngoa, đanh đá? Hai mắt Hạ Hầu Thiến đỏ ngầu:- Ngươi nói ai chua ngoa, đanh đá?- Ai vừa mắng chửi người thì chính là người đó.Chỉ vì con tiện nữ đó! - Lâu Tử Nguyệt, ngươi hãy chờ đấy!Uyển Túc Phi ngoáy ngoáy lỗ tai:- Mau đi đi, đừng có ở đây làm chướng mắt ta.Lỗ mãng như vậy.Bên kia, Tô Lạc Vân cũng không buông tha nữ nhân còn lại:- Lâu Đông Tuyết, xin lỗi.- Xin lỗi? Xin lỗi gì chứ?Nàng ta không hiểu.- Vừa nãy ngươi nói Hạo Thần như thế nào, giờ ta muốn ngươi phải rút lại lời nói ấy.Lâu Tử Nguyệt thấy Bách Lý Hạo Thần đứng song song với nàng hô hấp căng thẳng. Nàng vỗ vỗ vai hắn trấn an. Lúc nàng đang đặt hết sự chú ý lên Tô Lạc Vân, người phía sau lộ ra nụ cười đắc ý.Lâu Đông Tuyết tức giận, hoàn toàn không còn dáng vẻ của thiếu nữ khuê các: - Hừ! Chẳng lẽ ta nói sai sao? Sao tiểu thư nhà Dung Mộ lại từ hôn với Thần vương điện hạ chứ? Đến ngay cả tiên sinh kể chuyện của quán rượu này cũng biết rõ mồn một! Có cần ta phải lặp lại lần nữa không?Lời vừa nói ra, những người ngồi đây đều cười ồ lên, tiếng xì xầm bàn tán không ngừng vang lên. Nàng ta nói không sai, tiên sinh kể chuyện ngày nào cũng nói, họ nghe nhiều đến chán rồi.Tử Nguyệt thu lại ánh nhìn, nắm chặt tay thành quyền.“Tử Nguyệt, phải nhẫn nhịn.”Kiêu Dạ trầm ổn nói.“Ta biết rồi.”Tô Lạc Vân nói:- Tiểu hồ ly, chủ nhân của ngươi tức giận rồi.Con hồ ly trong lòng y như đã được huấn luyện. Lâu Đông Tuyết tưởng đó là huyễn thú của Lâu Tử Nguyệt, lập tức trút giận:- Súc sinh! Hôm nay ta sẽ giết ngươi!Thoáng chốc, trong tay nàng ta tràn đầy huyễn khí, ánh sáng xanh thiêu đốt, ra chiêu giết người.Ánh mắt nàng ta nhìn con hồ ly như muốn ăn tươi nuốt sống. Thời khắc đó, thật sự chạm đến giới hạn của Tô Lạc Vân. Y còn chưa làm gì, thế mà nàng ta lại muốn giết huyễn thú của y. Dù tính khí có tốt đến mấy đi chăng nữa cũng không thể để nàng ta muốn làm gì thì làm.Tô Lạc Vân vuốt ve tai hồ ly, kêu một tiếng:- Đi!Tiểu hồ ly lắc mình một cái, liền biến thành... đại hồ ly.- Gừ!Hồ ly gầm lên, vang khắp tửu lầu.Chợt từ trong miệng nó phun ra một ngọn lửa. Bàn ghế trong quán lập tức bị ngọn lửa phun cháy bùng, đừng nói thức ăn bị thiêu rụi, ngay cả người cũng bị dọa sợ đến mức chạy bán sống bán chết. Song, vẫn có đám quý tộc ở lại xem kịch hay.Lâu Đông Tuyết và Hạ Hầu Thiến cũng chẳng phải là đối thủ của Hỏa Hồ cấp ba, huyền khí hai người vừa xuất ra lập tức bị lửa dập tắt.- A a!Thiên kim đại tiểu thư bị ngọn lửa thiêu đốt. Một bên điên cuồng hét, một bên nhảy tưng tưng dập lửa, giống như mấy tên hề đang nhảy nhót.Bạch Hồ nhảy từ trên bàn xuống, sà vào lòng chủ nhân, cọ mặt đòi khen thưởng.Không riêng gì tiểu nhị, đến ngay cả chưởng quầy cũng bị dọa tới mức nhảy lên bàn. Uyển Túc Phi đảo mắt nhìn tửu lầu khắp nơi bừa bãi, nói:- Đúng là một lũ chó mà dám khinh thường người khác. Nguyệt mỹ nhân, nàng đừng để ý đến bọn chúng, ngày mai ta sẽ đổi hết đám người ở tửu lầu này.Mặt Lâu Tử Nguyệt đầy vạch đen:- Vậy ngươi buôn bán kiểu gì nữa?Lâu Đông Tuyết bị cháy sạch chỉ còn lại một nửa bộ y phục, giống y khỉ thời nguyên thủy ở trong rừng. Khuôn mặt đen thui nổi lên đầy gân xanh, không ngừng dữ tợn.Nàng ta đi tới trước mặt Lâu Tử Nguyệt, cất lời hung hãn:- Lâu Tử Nguyệt, ngươi giết Lâu Thu Vũ, hủy hoại nhan sắc Minh Châu, phế tu vi muội ấy, hôm nay lại phóng hỏa thiêu ta. Từng chuyện từng chuyện, Lâu gia sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!- A! Ta sợ quá cơ!Lâu Tử Nguyệt làm ra vẻ sợ hãi, ngay sau đó tà mị cười nói:- Ta đang chờ đây.- Lâu Tứ tiểu thư, ta mới là chủ nhân của con hồ ly. Hôm nay người phóng hỏa là ta, món nợ này cứ tính lên người ta, không liên quan đến Tử Nguyệt.Tô Lạc Vân túm lấy cánh tay của Lâu Đông Tuyết nói.Cái gì? Là hồ ly của Tô Lạc Vân? Qua một thoáng áy náy hổ thẹn, Lâu Đông Tuyết liền nghĩ thông. Không ngờ y lại đưa con hồ ly cho con tiện nữ kia?Nghĩ một hồi, Lâu Đông Tuyết điên cuồng:- Từ khi ả xuất hiện, tâm hồn ngươi đều bị ả chiếm lấy. Chỉ khi ả chết đi, người mới trở về bên ta. Tô Lạc Vân ngẩn người, tim càng lúc càng nguội lạnh, rút lại bàn tay đang túm lấy cánh tay Lâu Đông Tuyết. Nàng ta đã không còn là người trong kí ức của y nữa rồi.- Lâu Tứ tiểu thư, cho dù không có Tử Nguyệt thì ta cũng không bao giờ thích ngươi.Tim Lâu Đông Tuyết như bị kim đâm, đau đớn.Hạ Hầu Thiến cũng bị cháy vô cùng thảm hại, đặc biệt là hai con mắt, còn đen hơn cả mắt gấu trúc. Gió thổi khiến mùi cháy khét lẹt lan tỏa. Nàng ta không muốn tiếp tục chịu đựng sự lăng nhục của ánh mắt xung quanh. Những người ở lại xem kịch hay không giàu thì cũng quyền quý, ánh mắt thèm nhỏ dãi đang hướng về phía nàng.- Đông Tuyết, chúng ta đi thôi!Hạ Hầu Thiến trước khi đi còn hung hăng nhìn Lâu Tử Nguyệt. Tất cả là do nàng, nàng ta chỉ nói mấy câu mọi người vẫn bàn tán thế mà lại bị Uyển Túc Phi làm nhục trước mặt bao nhiêu người. Nàng đúng là đáng chết!Hai người vừa đi vừa đỡ nhau. Lúc ra cửa, người qua đường còn nhìn chằm chằm vào thân thể bị cháy còn một nửa y phục của bọn họ, thậm chí còn chảy nước dãi.- Đó không phải là tiểu thư Hạ Hầu sao? Sao lại ăn mặc thành như vậy? Bây giờ mới là mùa xuân, ăn mặc thật là mát mẻ quá!- Không sai mà. Trông còn khó nhìn hơn cả con gà trụi lông nhà ta.- Ha ha ha ha! Ý của ngươi là hai vị thiên kim đây còn không bằng con gà nhà ngươi sao?Một người là thiên kim của Hạ Hầu phủ, một người là đích nữ của Lâu phủ. Hai con người cao quý như vậy lại xuất hiện trong tình cảnh xấu xí này, không phải ai cũng có thể thấy, so với Lâu Tử Nguyệt, không thua là bao.- Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau mang xe ngựa cho bổn cô nương!- Về Hạ Hầu phủ!Thật là nhục nhã, cả đời cũng không thể quên.Nhưng, tại sao không nghĩ lại xem, họa từ miệng mà ra.Xe ngựa chạy như bay về phía trước, nhưng lời đồn sẽ không bao giờ dừng lại.