Tử Nguyệt hơi nhíu mày, cười đầy gian xảo:

- Huynh ấy vẫn luôn muốn làm biểu ca của ta, thì ta coi như để huynh ấy được lợi một lần đi.

- Ha ha ha ha... – Mọi người cười to.

Giản Vu Khanh cũng không lúng túng, ngón tay với những khớp xương rõ ràng nắm chặt quạt ngà voi, hơi phe phẩy, ánh mắt vẫn lưu luyến một lúc lâu trên mặt của Tử Nguyệt.

Mà Lâu Xuân Cầm bị gạt sang một bên cũng không cảm thấy bản thân bị lu mờ trước Lâu Tử Nguyệt.