Bách Lý Tung Hoành lạnh lùng nhìn Lâu Tử Nguyệt, người phía dưới không hề sợ hãi, mặc kệ ánh nhìn của Hoàng thượng. Càng lúc càng giống như đang nhớ lại chuyện gì, thần sắc ông ôn hòa trở lại:

- Tình cảm nam nữ vốn là chuyện ngươi tình ta nguyện, không thể miễn cưỡng. Tử Nguyệt, ngươi đứng lên đi.

Ngươi tình ta nguyện? Lúc nàng còn đang ở trong bụng mẹ, đã ai hỏi xem nàng có đồng ý hay chưa? Ngọc bội song ngư, cũng chỉ có ích trong liên hôn mà thôi.

Lâu Tử Nguyệt đỡ Bách Lý Hạo Thần đứng dậy. Lúc da thịt tiếp xúc, hắn gấp gáp nắm chặt lấy cổ tay nàng, thì thầm với nàng:

- Ta nhất định sẽ khiến nàng đồng ý.

Nàng sửng sốt, hắn… thật sự bị mù sao? Nếu không, qua lớp vải trắng, sao có thể phát ra ánh mắt như muốn chiếm đoạt lấy người khác như vậy? Có lẽ nào là ảo giác?

Lúc này, thái giám bước tới, thì thầm bên tai Hoàng thượng vài câu. Ánh mắt người phía dưới sáng lên, khoát tay nói:

- Các khanh lui đi. Lâu gia chủ ở lại, trẫm có việc muốn bàn với ngươi.

Mọi người từng tốp túm năm tụm ba rời khỏi Kim Loan Điện.

Ra bên ngoài hít thở không khí trong lành, gương mặt Lâu Tử Nguyệt lộ rõ nét vui mừng.

Còn phải đi bộ một đoạn nữa mới đến chỗ dừng xe ngựa, Tô Lạc Vân bước đến:

- Tử Nguyệt, ta tiễn ngươi một đoạn được không?

Lâu Tử Nguyệt khẽ gật đầu.

- Mỹ nhân, đợi ta với!

Uyển Túc Phi đi phía sau, vừa vẫy tay vừa la lớn.

Nhưng Tô Lạc Vân vẫn cứ kéo nàng đi:

- Mau đi thôi.

Là sao? Lâu Tử Nguyệt không hiểu nội tình, tự nhiên bị y lôi thẳng đến xe ngựa của Tô phủ. Đến lúc phát hiện thì đã ngồi trong xe ngựa rồi. Bầu không khí, càng lúc càng mờ ám.

- Mỹ nhân?

Thấy tiếng của Uyển Túc Phi, Bách Lý Long Dận lên tiếng giễu cợt:

- Không ngờ với thú vui bình phẩm mỹ nhân như Uyển thiếu gia đây lại coi loại nhan sắc như vậy làm mỹ nhân? Bổn điện hạ ta đây thực sự không biết nàng đẹp chỗ nào?

Uyển Túc Phi không khỏi kinh ngạc hướng ánh mắt về phía người bằng hữu:

- Từ lúc nào mà ngươi lại học được cách trông mặt mà bắt hình dong thế?

- Không chỉ là vẻ bề ngoài, tác phong của nàng cũng có vấn đề. Túc Phi, tốt hơn hết là ngươi không nên giao lưu với bọn họ.

Uyển Túc Phi hoài nghi nhìn Bách Lý Long Dận, không thèm để ý đến hắn ta. Còn lại một mình Bách Lý Long Dận đứng đó, tỏ vẻ lạnh lùng.

- Ồ hố? Sao Thần vương gia lại có hứng thú mà ở đây thế này?

Uyển thiếu gia đuổi theo xe ngựa, vén rèm lên mới biết bên trong đã đầy người. Hắn ta chẳng thèm quan tâm, len vào chỗ bên phải gần nhất với Lâu Tử Nguyệt mà Bách Lý Hạo Thần đang ngồi.

- Tô Nhị thiếu gia, sao ngươi lại keo kiệt như vậy? Xe ngựa nhỏ thế này, chen chúc nhỡ chạm phạm mỹ nhân nhà ta thì ngươi tính sao? Hay là ta đưa nàng về?

- Không cần.

Lâu Tử Nguyệt mỉm cười.

Tiểu hồ ly nhe răng cào cào, Tô Lạc Vân vỗ vỗ tiểu hồ ly:

- Túc Phi, ngươi đừng có chen nữa. Ngươi còn chen nữa thì hồ ly của ta sẽ bị ép đến tắc thở mất.

- Ép đến tắc thở? Như vậy cũng tốt! Ta sẽ mua cho ngươi một con hồ ly cái! Từ lâu ta đã không thích con hồ ly đực này rồi.

Đúng ý của nàng, Lâu Tử Nguyệt bật cười:

- Chi bằng chúng ta nướng nó ăn đi?

Uyển Túc Phi khoa trương vỗ đùi, bừng tỉnh hiểu ra:

- Hóa ra mỹ nhân Tử Nguyệt cũng không thích con hồ ly này à? Ta có ý đó từ lâu rồi, chỉ là không dám nói thẳng ra, sợ Lạc Vân sẽ đánh chết ta.

Mỹ nhân Tử Nguyệt...

Tô Lạc Vân hoàn toàn hết cách, cười khổ.

- Không được, không cho phép động… động vào hồ ly của ta.

Bách Lý Hạo Thần bình thường gọi dạ bảo vâng, thế mà hôm nay lại ra mặt bảo vệ hồ ly, hơn nữa còn rất hung hăng.

Uyển Túc Phi xoa xoa đầu hắn, cười nói:

- Ngươi vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện đó à? Chẳng phải chỉ là một con hồ ly thôi sao? Thực ra từ lâu ta đã không ưa hắn. Chi bằng, tối nay chúng ta dẫn hắn đến Ỷ Hồng Lâu, nghiêm khắc dạy dỗ hắn một trận, để mọi người đều biết, hắn thân là hoàng tử còn háo sắc hơn cả Lâu Tử Nguyệt.

Tô Lạc Vân lạnh lùng nói:

- Không cho phép ngươi nói Tử Nguyệt như vậy.

Uyển Túc Phi hơi sửng sốt một chút, vội vàng nhận lỗi:

- Ta sai rồi.

- Còn nữa, không được nhắc đến chuyện đó.

Chuyện nào cơ? Uyển Túc Phi nhìn gương mặt lạnh lùng của Thần vương, lập tức nhớ ra điều gì, gật gật đầu một cách khoa trương nói:

- Được! Ta sẽ không nhắc nữa.

Lâu Tử Nguyệt ngược lại chẳng thèm quan tâm đến mấy lời không đâu vào đâu của bọn họ:

- Ỷ Hồng Lâu và Nam Phong Quán vốn dĩ là một, ta nghe nói chủ Ỷ Hồng Lâu, Cửu Mị là mỹ nhân tri kỉ mà Thái tử sủng ái nhất.

Uyển Túc Phi thảy ra ánh mắt “ta hiểu ngươi”:

- Chúng ta đến Ỷ Hồng Lâu đi, à không, đến Nam Phong Quán. Ầy! Dù sao cũng là một, không nên phân biệt bên này bên kia.

Nói đi là đi? Nhưng có người lại không làm theo.

- Nguyệt… Tụ… Tụ Nguyên… thương hội… hội đấu giá.

Bách Lý Hạo Thần nói.

Bầu không khí huyên náo đột nhiên vì lời nói của hắn mà lập tức an tĩnh lại, thay đổi ý nghĩ, khôi phục trạng thái bình thường. Lâu Tử Nguyệt cảm giác mỗi lần Bách Lý Hạo Thần nói chuyện, sắc mặt Uyển Túc Phi và Tô Lạc Vân đều có chút kì quái, còn kì quái như thế nào thì nàng không thể diễn tả nổi. Nói chung là không giống bình thường nhưng lại giả bộ như không có chuyện gì.

Uyển Túc Phi nắm lấy bàn tay của Bách Lý Hạo Thần, giống như đang nắm tay tình nhân vậy:

- Ngươi đừng như vậy, thể loại người ta thích là mỹ nam, ngươi lại khăng khăng muốn nàng đi xem cái gì mà hội đấu giá... Nguyệt mỹ nhân, chúng ta đi thôi.

Thấy Tử Nguyệt và mọi người đều không phản ứng, Tô Lạc Vân mở lời:

- Nghe nói tối nay thương hội Tụ Nguyên có đấu giá một huyễn thú hiếm có.

- Ta không có tiền.

Lâu Tử Nguyệt nói.

Uyển Túc Phi vỗ ngực nói:

- Ngươi nhìn trúng cái gì, ta sẽ mua cho ngươi. Bổn thiếu gia đây không thiếu tiền.

- Món bảo bối này không lấy tiền, là trường đấu thú tặng.

Tô Lạc Vân nói.

- Trường đấu thú?

Lâu Tử Nguyệt cau mày.

Tô Lạc Vân liếc nhìn Bách Lý Hạo Thần, nói:

- Đúng vậy. Trường đấu thú có một con huyễn thú, ba năm rồi không ai có thể thuần phục nó. Chủ trường đấu thú tuyên bố, ai có thể thuần phục thì sẽ là chủ nhân của nó, nhưng đến ngay cả nhân vật nổi danh thành Vân Miểu cũng đành bó tay. Vì vậy, chủ trường thú quyết định nhờ thương hội Tụ Nguyên đấu giá. Tối nay chính là ngày mà nó tỏa sáng ở Đế Đô, các đại thế gia cũng muốn thử một lần. Tử Nguyệt, ngươi không muốn đi xem một chút sao?

Nàng bây giờ không chỉ đau bụng mà cả người đều không khỏe, lời từ chối vừa định nói ra thì Kiêu Dạ nói: “Chủ nhân đi xem xem.”

Tử Nguyệt kinh ngạc:

“Chẳng phải ngươi nói không cho ta ra ngoài sao?”

“Thú tộc thông linh, nếu có thể ký khế ước được một con cũng là chuyện tốt.”

“Ta không biết ký khế ước.”

“Bổn tọa dạy chủ nhân.”

Có kiếm linh vạn năng Kiêu Dạ ở đây, Lâu Tử Nguyệt tà mị cười:

- Túc Phi, xem ra ta chỉ có thể bỏ qua mỹ nhân thôi.

Gương mặt nhăn nhó nhanh chóng đổi thành nịnh hót, Uyển Túc Phi nói với nàng:

- Ta không có hứng thú với huyễn thú, nhưng mà lại rất thích chơi đồ cổ ngọc thạch, cho ta theo với.

Lâu Tử Nguyệt hoài nghi, mấy người này có phải đã bàn bạc hết chuyện muốn đưa nàng đến thương hội Tụ Nguyên, hay chỉ là ý nghĩ bột phát? Nhưng trực giác mách bảo rằng, mấu chốt nằm ở Bách Lý Hạo Thần.

Xe ngựa đến trước cửa quán, ước chừng qua nửa canh giờ, Uyển Túc Phi xoa xoa bụng nói:

- Trước mặt là Thập Lục tửu lầu, ta mời mọi người một bữa.

- Tử Nguyệt, chắc ngươi chưa biết? Tửu lầu đó là của nhà bọn họ.

Tô Lạc Vân vuốt ve hai má của con tiểu hồ ly nói.

Đến tối hội đấu giá mới bắt đầu, được ăn uống miễn phí không cần trả tiền, mọi người đều vui vẻ đồng ý.

Thập Lục tửu lầu.

Quán rượu phồn hoa nhất kinh thành, không ai không biết.

Gia tộc Uyển Thị, một thế gia lâu đời của nước Chu Tước. Trước cửa quán có hai con thạch thú và cờ tửu quán tung bay trong gió.