Chu Tước hất cằm lên, cất giọng hỏi:

- Lâu Tử Nguyệt, phải là ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi từ nơi xa xôi vạn lý tới chỗ này là muốn làm gì?

Tử Nguyệt kinh ngạc, cũng không nhìn ra được một chút cảm xúc nào trong đáy mắt của hắn. Người này cũng không dễ đối phó như bề ngoài, nàng nhẹ nhàng lướt tay trên thân kiếm Tinh Khuyết, thử dò hỏi qua:

- Ngươi từng nói, ngươi biết thanh kiếm này, cũng từng nói là ngươi biết ký ức của Kiêu Dạ ở đâu? Chuyện này thật chứ?

- Đúng, ta biết. – Chu Tước tiến lên nửa bước, cách Tử Nguyệt càng gần hơn, hắn nhìn nàng đang nắm chặt kiếm Tinh Khuyết trong tay, lộ ra một nụ cười hiếm thấy, nói chuyện với thanh kiếm – Kiêu Dạ, ký ức của ngươi ở núi Phàm Nhân ở Cửu Châu, ngươi còn nhớ không?