Giấu sự khinh miệt nơi đáy mắt, nàng nói:- Trước mặt Hoàng thượng, tiểu nữ sao dám nói láo? Tử Nguyệt đang nói sự thật.Hoàng thượng Bách Lý không hề tức giận, thị uy:- Dận Nhi, con thì sao?Bách Lý Long Dận cắn răng, nói đi nói lại, nàng ta cũng chỉ coi hắn ta như đồ vật, nói không cần là không cần! Nhưng, đây là việc mà hắn ta đã muốn làm nhất trong mười năm qua. Việc đã sắp thành, cho dù phải chịu sự nhục nhã để đổi lấy thì hắn ta cũng cam lòng:- Nhi thần đồng ý.Chỉ cần từ hôn thành công, Lâu Tử Nguyệt sống hay chết đều không liên quan đến hắn ta. Cơ hội báo thù của hắn ta vẫn còn nhiều.- Được, Dận Nhi, con trả miếng ngọc bội song ngư đó lại cho trẫm.- Vâng.Hai tay Bách Lý Long Dận cung kính dâng lên Hoàng thượng.Hoàng thượng Bách Lý khẽ vuốt hai miếng ngọc bội, ánh mắt lộ rõ vẻ say mê, nhìn sang Lâu Tử Nguyệt, nói:- Chúng vốn dĩ là một, mười bảy năm trước, trẫm và cha ngươi thấy khối tuyệt thế mỹ ngọc này trên núi Côn Lôn. Trẫm đã tốn rất nhiều tiền mời người giỏi nhất về để đúc nó thành ngọc bội, ai ngờ đúc cả hai năm vẫn không thành. Cuối cùng người đó lại nói khối mỹ ngọc này là ngọc đôi, phải cắt đôi để đúc. Ngọc bội đôi trên thế giới này rất khó hoàn thành, phải mất ba năm mới hoàn thành cực phẩm huyễn khí. Đôi ngọc này giống như đôi cá, nên mới khắc hoa văn đôi cá trên đó, gọi là ngọc bội song ngư.Tử Nguyệt ngẩn người, rất ít người nhắc đến cha mẹ của nàng, đặc biệt là cha nàng!- Lúc đó mẹ ngươi sinh ra ngươi, vì vậy trẫm ban miếng ngọc bội này cho mẹ ngươi, làm tín vật đính hôn. Thật không ngờ, chuyện lại như này. Đúng là người tính không bằng trời tính.Thấy Hoàng thượng nhớ lại chuyện xưa, Lâu Duy Nghị lên tiếng phụ họa:- Lúc đó mọi người còn truyền tai nhau một giai thoại, dân gian đều bắt chước lấy ngọc bội song ngư làm đính ước. Nếu như Như Họa còn thì Tử Nguyệt cũng không đến nỗi...- Đúng vậy, là do trẫm không tốt.Bách Lý Tung Hoành không ngừng thổn thức, nhìn sang Lâu Duy Nghị:- Lâu gia chủ không cần tự trách mình, ái khanh làm rất tốt. Quân thần một lòng, giang sơn của trẫm nhất định không có gì phải lo lắng, có thể kê gối cao đầu mà ngủ.Hai bên người tung người hứng, kết nối tình cảm quân thần đôi bên.- Phụ hoàng, nhi… nhi thần có lời muốn nói.Trong lúc mọi người đang xúc động, không dám quấy rầy đến tâm tình nhớ lại chuyện xưa của Hoàng thượng, Bách Lý Hạo Thần bỗng mở lời, căng thẳng đến mức lời nói ra cũng lắp bắp.Ánh mắt Hoàng thượng Bách Lý lộ vẻ không hài lòng, uy nghiêm hỏi:- Có chuyện gì?Ai ngờ, Bách Lý Hạo Thần lại đứng lên, liếc nhìn Lâu Tử Nguyệt, đi đến giữa đại điện.- Bịch!Hai đầu gối quỳ xuống đất, thanh âm chân thành:- Nhi… nhi thần đã đồng ý với Thất tiểu thư sẽ lập nàng làm phi. Mong, mong phụ hoàng tác thành.Lâu Tử Nguyệt kinh ngạc. Hắn, đang nói thật ư?Tô Lạc Vân kinh ngạc tới mức đứng bật dậy. Nam tử mặc y phục màu đỏ ấn vai Tô Lạc Vân, dùng sức ấn hắn ngồi xuống.Đừng nói là Lâu Duy Nghị kinh ngạc, đến ngay cả Hoàng thượng cũng bị dọa tới mức hai mắt chớp chớp.- Hạo Thần, con nói con muốn lập Tử Nguyệt làm phi. Hôn sự của con, trẫm chẳng phải đã...Hoàng thượng Bách Lý đang định nói gì, chợt nhớ ra hôn sự đã bị Thái hậu từ chối, mắt tối sầm. Nhìn sang Bách Lý Hạo Thần, thần sắc ôn nhu:- Hoàng nhi, con đang nói thật sao?- Những lời nhi thần nói đều xuất phát từ đáy lòng. Chỉ sợ… sợ Thất tiểu thư không đồng ý.Sống lưng thẳng tắp nhằm che giấu nội tâm đang khiếp đảm của hắn, nhưng lời càng về cuối càng nhỏ, nhỏ tới mức thiếu chút nữa mọi người không nghe thấy gì.Chân mày Bách Lý Long Dận khó khăn lắm mới giãn ra một chút, giờ lại phải xem vở kịch của Lục đệ.Nồi nào úp vung nấy mà, hắn ta sẽ vui vẻ tác thành.Hoàng thượng cau mày, vẻ trầm tư thay thế sự kinh ngạc ban đầu. Ông vốn dĩ cảm thấy Lâu Tử Nguyệt là cành vàng lá ngọc, Thái tử bỏ qua như vậy quả thật là không sáng suốt. Nhưng nhan sắc của nàng thật sự cũng chẳng phải loại tuyệt mĩ.Mà hôn sự của Lục hoàng tử cũng là chuyện mà Hoàng thượng đang đau đầu. Nếu không lấy được Chính phi thì đồng nghĩa với việc sẽ không thể tới thái ấp. Ông lại không muốn lúc nào cũng phải thấy nó, vì nó sẽ khiến ông nhớ tới một vài chuyện...Một vài chuyện mà ông không muốn nhắc đến.Sau khi hôn sự với thiên kim nhà Mộ Dung không thành, ông thực sự không biết chuyện này là tốt hay xấu.Vì vậy, đối với mối liên hôn này, ông cũng rất vui vẻ tác thành.- Tử Nguyệt, ý ngươi thế nào?- Tiểu nữ không muốn xuất giá.Vừa dứt lời, mọi người ai nấy đều kinh hãi.Thế nào là không muốn xuất giá? Không gả cho Thần vương? Tốt xấu gì thì cũng là Vương gia, mặc dù hơi nhát gan, nhưng sau khi thành thân sẽ được phân thái ấp. Với Lâu Tử Nguyệt, không có lựa chọn nào tốt hơn thế.Về Bách Lý Hạo Thần, con người này bình thường như rùa rụt cổ, khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí ra nói chuyện. Thế mà lại bị cô nương mình yêu mến từ chối ngay trước mặt bao nhiêu người.Điều này khác với chín lần bàn chuyện hôn sự lúc trước của hắn.Đây là lần đầu tiên hắn xin Thánh thượng ban hôn.Tất cả đều nằm trong sự quan sát của Hoàng thượng Bách Lý. Hai tay ông nắm chặt tay vịn, bởi vì dùng lực quá mạnh, cuối cùng phát ra âm thanh “cạch”. Bách Lý Hạo Thần dù có vô tích sự đi chăng nữa thì cũng là con của ông, thế mà Lâu Tử Nguyệt lại kiên quyết từ chối không muốn gả. Chẳng phải là làm mất thể diện của ông hay sao?Là người ai cũng cần thể diện, nói một cách khéo léo với một cách thẳng thắn, hiệu quả chắc chắn khác biệt.Vì cơn thịnh nộ của Hoàng thượng, mọi người ai nấy đều im bặt. Ngay cả Lâu Duy Nghị muốn khiển trách Lâu Tử Nguyệt cũng không dám mở lời.- Tuyệt tình! Vô cùng tuyệt tình!Trên Kim Loan đại điện yên tĩnh tới mức nghe thấy cả tiếng kim rơi, người nào đó đột nhiên cất tiếng.Tử Nguyệt chưa bao giờ nghe qua giọng nói này, liếc mắt nhìn, là mỹ nam ngồi bên dưới Tô Lạc Vân. Hắn mặc bộ y phục màu đỏ suồng sã, gương mặt với ngũ quan rõ ràng, góc cạnh, đẹp như con lai vậy, thế mà ngay trên đại điện lại vỗ đùi, cười khoa trương.Người này, thiếu gia Uyển gia, Uyển Túc Phi.Bởi vì lời nói của hắn ta mà không khí căng thẳng vừa nãy vơi đi không ít.- Không gả thì không gả, vừa hay mỹ nhân có thể gả cho ta.Uyển Túc Phi nghịch miếng ngọc trong tay, một bên lông mày tà mị, bất chấp mà nhếch lên.Bách Lý Long Dận cau mày nhìn, người mà hắn ta không cần, chớp mắt một cái lại bị nhiều người tranh giành như vậy. Từ trước tới giờ đều bị Lâu Tử Nguyệt theo đuổi, mặc dù phiền phức, nhưng dù sao cũng thỏa mãn lòng hư vinh của hắn. Đột nhiên không bị theo đuổi nữa cũng có chút cảm giác mất mát.Giống như vốn dĩ là đồ của hắn ta, hắn ta thích hay không là chuyện của hắn, nhưng bỗng nhiên không còn là của hắn nữa, cảm giác bị người khác cướp...- Yêu nghiệt.Lâu Tử Nguyệt thấp giọng nói.Uyển Túc Phi cười lớn:- Yêu nghiệt? Ha ha ha ha! Mẫu thân ta cũng thường nói ta như vậy, nàng với mẫu thân ta nhất định sẽ có rất nhiều chuyện để nói đấy!Hoàng thượng Bách Lý ho nhẹ, đại điện lập tức yên tĩnh không một tiếng động. Uyển Túc Phi lè lưỡi, không dám nói nữa. Mọi người đều cảm thấy như vậy rất bình thường. Hoàng thượng cực kì khoan dung với Uyển Túc Phi, ngay cả Bách Lý Long Dận từ trước đến nay đều đặc biệt tôn kính với Hoàng thượng cũng không lên tiếng dạy dỗ. Cuối cùng Hoàng thượng Bách Lý cũng lên tiếng:- Hoàng nhi, con đứng lên đi.- Mong phụ hoàng tác thành.Bách Lý Hạo Thần vẫn quỳ trên đại điện.- Nhi thần thực lòng muốn lập Lâu Tử Nguyệt làm phi. Trước mặt các vị tiền bối cùng bằng hữu, nhi thần xin thề, đời này chỉ yêu một mình Tử Nguyệt, chỉ mong răng long đầu bạc, không bao giờ chia lìa.Răng long đầu bạc, không bao giờ chia lìa...Tử Nguyệt sững sờ, một câu dài như thế, hắn lại nói lưu loát như vậy. Từ khi nàng quen hắn, đây là câu dài duy nhất mà hắn nói trôi chảy đến vậy.Hoàng thượng Bách Lý hơi sửng sốt, hiếm khi ông tỏ ra yêu thương đứa con trai này:- Tử Nguyệt, ngươi thật sự không muốn gả cho Lục hoàng tử sao? Ánh mắt Tử Nguyệt lạnh lẽo như sương:- Không gả.Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng mặt mày tái xanh. Nàng nhất quyết từ chối, rốt cuộc nàng để thể diện Hoàng gia nơi nào?