Khi hắn nghe nói Vương gia đã qua đời, ngài ấy là bị người trong Hắc Ám giáo đình hãm hại, trong lòng hắn càng giằng xé và tự trách.

Giả Tiểu Nhân ngượng ngùng vươn tay, tới khi giao nhau, chạm tới cảm giác mát lạnh như băng này, trong lòng hắn run lên, gật đầu nói:

- Vâng!

Không ngờ Các chủ lại khách khí như vậy. Điều này khiến hắn có chút kinh ngạc, phải biết là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Các chủ là lúc nàng đau lòng mà khóc, nhưng trong cái đau đó lại nhìn ra sát khí, vốn cho rằng Các chủ khó mà hòa đồng được, nhưng không ngờ nàng lại bình dị gần gũi như vậy.

- Các ngươi đều đến rồi à? – Tử Nguyệt lướt mắt nhìn hết bốn người, lên tiếng. – Bây giờ, ta hiện tại tuyên bố, vị trí của Giả Tiểu Nhân vẫn là Lục Các chủ. Còn Kiêu Dạ, có thể nghỉ hưu trong quang vinh.