- Tư Mệnh! Buông tay! Buông tay! Buông ta ra!Diệu Bất Ngôn vừa rơi xuống cát chảy được mệnh danh là tử thần, chợt có một cánh tay kéo hắn lên, nhưng nửa người hắn đã rơi xuống rồi, hắn không lên được.Tư Mệnh bất chấp, cắn răng, liều mạng kéo hắn ra ngoài.Diệu Bất Ngôn sợ chết, nhưng càng sợ Tư Mệnh vì hắn mà chết hơn. Hắn mở to hai mắt, chính mắt nhìn thấy, sau lưng nàng là bão cát cuồn cuộn kéo tới, hơn nữa cơn bão cát đó giống như một con quái vật, chuẩn bị nuốt chửng Tư Mệnh. Khuôn mặt nàng bị đá vụn bay tới cào rướm máu.Nhưng nàng vẫn lạnh như băng tóm lấy tay hắn. Cánh tay vốn trắng nõn be bét máu. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương