- Chiếc gương đồng này, cùng với tất cả những bảo vật trong cung khắc loại hoa văn này, đều phát ra ánh sáng màu đỏ. Còn y phục mà người mặc lại phát ra ánh sáng màu xanh, có lẽ là huyền cơ khác.Bách Lý Hạo Thần trầm ngâm chốc lát, nói:- Không cần phải giới hạn trong cung, ngươi đến thành khác nghe ngóng xem thế nào. Hãy đến... Xích Uyên thành trước đi, chắc sẽ tìm được đầu mối ở đó.- Vâng.- Ngươi lui xuống đi.- Chủ nhân, thuộc hạ có lời này không biết có nên nói không...Thanh âm của Bách Lý Hạo Thần lạnh lùng:- Ngươi theo ta bao nhiêu năm nay, lời không nên nói thì đừng nói.Thân thể ám vệ cứng đờ, nói:- Vâng, thuộc hạ cáo lui.Sáng sớm ngày 13 tháng 4.Lâu Tử Nguyệt ngoan ngoãn ngồi trong xe ngựa cùng Lâu Duy Nghị tiến vào hoàng cung.Lâu Tử Nguyệt vén rèm lên, nhìn ra phía ngoài, mái ngói xanh uốn lượn, tường viện đỏ thắm, đậm thêm mấy phần. Đế Đô hoàng cung mai táng hết đời đế vương này đến đời đế vương khác, thế mà đến hôm nay đã trải qua hàng trăm thế gia xưng đế rồi.Bước đi trên hành lang dài dằng dặc, bốn phía đều là rường cột chạm trổ, nguy nga lộng lẫy, ngay cả cây cỏ cũng được xem như vàng bạc. Hồng nhan rồi cũng thành xương trắng, nào ai biết trong kẽ hở của những viên đá trắng như tuyết kia ẩn giấu bên trong bao nhiêu máu.Trong Kim Loan Điện, bầu không khí trang nghiêm.Hoàng thượng Bách Lý Tung Hoành có lông mày lưỡi mác, mắt sáng quắc, tay vịn vào long ỷ, dáng vẻ vương giả trời sinh sẵn có.Lâu Tử Nguyệt và Lâu Duy Nghị đi vào đại điện.Bên tay trái, Bách Lý Long Dận và Bách Lý Hạo Thần lần lượt ngồi trên ghế lưu ly. Bên phải là Nhị thiếu gia Tô gia Tô Lạc Vân cùng một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ mặc y phục màu đỏ.- Thần đưa tội nhân Lâu Tử Nguyệt tham kiến Thánh thượng.Lâu Duy Nghị cúi nửa người, thể hiện sự cung kính. Sống lưng Lâu Tử Nguyệt thẳng tắp, khẽ nhếch môi.Hoàng thượng cười, xua tay:- Ngươi chính là Lâu Tử Nguyệt ư? Mau lại gần đây, để trẫm nhìn rõ ngươi hơn.Lâu Tử Nguyệt hơi sững sờ, đi về phía trước mấy bước. Không biết có phải do trùng hợp hay không, Bách Lý Hạo Thần lại ngồi bên cạnh nàng, thanh âm thật thấp thì thầm bên tai trái của nàng:- Nguyệt, nàng vẫn khỏe chứ?Nghe ra sự lo lắng trong lời hỏi han của hắn, trong lòng Lâu Tử Nguyệt cảm thấy ấm áp nhưng cũng không đáp lại hắn.Ánh mắt Hoàng thượng nhìn Lâu Tử Nguyệt như đang nhìn hậu bối của mình, thần sắc hiền hòa, không hề bận tâm tới những bình luận ngoài kia về nàng.- Trẫm nhớ lần đầu lúc gặp ngươi, ngươi vẫn còn nhỏ xíu, thế mà giờ đã lớn như vậy rồi. Chắc là đã đến tuổi cập kê rồi đúng không?Nàng thấy trong mắt Hoàng thượng chợt ánh lên tấm chân tình, Lâu Tử Nguyệt vô cùng kinh ngạc, chớp mắt:- Đúng vậy, tháng Bảy chính là lễ cập kê của tiểu nữ.- Đến lúc đó, nhất định trẫm sẽ tặng ngươi một phần quà lớn.Hoàng thượng dời tầm mắt về phía Thái tử, dò hỏi:- Dận Nhi, hôn sự của con và Tử Nguyệt là do trẫm và lão Lâu chủ trì. Chuyện này liên quan đến đại sự cả đời của con, trẫm muốn nghe ý kiến của con.Bách Lý Long Dận đứng dậy, chắp tay hành lễ, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâu Tử Nguyệt, nói:- Thưa phụ hoàng, Thất tiểu thư Lâu gia thân là Thái tử phi tương lai, lại qua đêm ở Nam Phong Quán, còn nuôi dưỡng, sủng ái nam nhân, chơi bời buông thả đến mức người đời cười chê. Nàng ta không xứng làm Chính phi của nhi thần. Mong phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh.Đó không phải chuyện để người đời cười chê... Đó là mưu đồ mưu sát!Tử Nguyệt giấu ý muốn giết người nơi đáy mắt.- Tử Nguyệt, chuyện này là thật sao?Hoàng thượng hơi tức giận.“Không cần phải tức giận, chủ nhân càng tức giận sẽ càng đau.”Kiêu Dạ tốt bụng nhắc nhở.Lâu Tử Nguyệt nhếch môi cười khẽ, bình thản đối đáp:- Qua đêm ở Nam Phong quán? Nuôi dưỡng sủng ái nam nhân? Đều là giả dối hết. Cố Minh Âm đã chứng minh ta trong sạch trước mặt lớn bé Lâu gia, đến Lâu gia còn không tin chuyện này, Thái tử hà cớ gì lại tin? Hay là người cũng như đám người ngoài kia, chỉ nghe tin vịt?Nàng lại dám đem hắn ra so sánh với đám người thấp kém ngoài kia. Bách Lý Long Dận cơ hồ muốn lập tức mắng chửi nàng nhưng đành phải nhịn.Chỉ là, ánh mắt Lâu Tử Nguyệt vẫn điềm tĩnh như nước. Cứ như thể hôm đó nàng chỉ đứng nhìn mọi chuyện, lộ ra sự lạnh lùng dứt khoát.Nàng, thực sự là Lâu Tử Nguyệt sao?Không, nàng chính là cơn ác mộng hơn mười năm của hắn ta! Hôm nay chắc chắn hắn ta phải từ chối hôn sự này.- Tử Nguyệt, trước mặt Hoàng thượng, chớ có xấc xược.Lâu Duy Nghị thấp giọng khiển trách, quay người hướng về Hoàng thượng:- Hoàng thượng, Tử Nguyệt và Cố Minh Âm của Nam Phong Quán tuy không có quan hệ bất chính, nhưng thái độ bất chính, ầm ĩ tới mức mọi người đều biết. Nếu làm sáng tỏ chỉ sợ càng tô càng đen. Chuyện này là do Tử Nguyệt tự làm giảm đức hạnh của nàng, để cứu vãn thể diện của Hoàng gia và Thái tử, thần khẩn cầu xin được từ hôn.Lúc này nếu là người thân thì phải giúp Tử Nguyệt phân trần, nhưng ông ta thì ngược lại, còn đẩy nàng đến bước đường cùng.Đáy mắt Lâu Tử Nguyệt toát ra sự lạnh lẽo.Năm ngón tay của Hoàng thượng nắm chặt lấy tay vịn, lúc siết chặt, lúc lại thả lỏng. Trên đại điện, không ai dám cất lời, Hoàng thượng bỗng nhìn sang đứa con trai mà từ đầu đến giờ không thèm để ý đến. Hắn cũng có mặt ở đây trái ngược lại rất kì lạ:- Hạo Thần, con nói xem.- Nhi… nhi thần… muốn nghe xem Tử Nguyệt nói thế nào?Bách Lý Tung Hoành hơi ngẩn người, dời mắt đến Tử Nguyệt, hỏi:- Tử Nguyệt, ngươi có gì muốn nói không?- Bịch!Lâu Tử Nguyệt bỗng quỳ một chân trên đất, ánh mắt thể hiện sự cung kính, thanh âm thành khẩn, chắp tay hướng về phía Bách Lý Tung Hoành:- Tử Nguyệt từ nhỏ đã không cha không mẹ, gia gia xuất hải đến nay vẫn chưa trở về. Mong Hoàng thượng làm chủ cho Tử Nguyệt.- Quỳ như vậy làm gì?Hoàng thượng như bị đâm trúng, ánh mắt bỗng tràn ngập ấm áp. Ông bước xuống bậc thang, đỡ nàng đứng dậy:- Có gì ấm ức ngươi cứ nói, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi.Nhận ra thái độ của Hoàng thượng trở nên ôn hòa, Lâu Duy Nghị vội vàng nói:- Hoàng thượng, chuyện này phải...Hoàng thượng trừng mắt nhìn Lâu Duy Nghị, ông ta lập tức im lặng.Ánh mắt Bách Lý Long Dận sâu lắng lạnh lẽo, mơ hồ lộ ra ý muốn giết người.Mẹ ruột của Lâu Tử Nguyệt... Nữ nhân đó, mọi người đều không muốn nhắc đến, nhưng bà chính là nữ thần trong lòng người đời trước, ngay cả Bách Lý Tung Hoành cũng không phải ngoại lệ.- Tử Nguyệt biết cho dù có trăm cái miệng cũng không thể phân trần, không dám làm ảnh hưởng đến thể diện của Hoàng gia, xin được xóa bỏ hôn ước với Thái tử. Còn về tiểu nữ, tiểu nữ sẽ tự lo thân mình.Dứt lời, Lâu Tử Nguyệt lấy trong tay áo ra một viên ngọc bội khắc hoa văn hình con cá, hai tay dâng lên trước mặt Hoàng thượng:- Ngọc bội khắc song ngư, vốn dĩ là một đôi. Hôm nay tiểu nữ trả lại tín vật một nửa miếng ngọc bội, khẩn cầu Hoàng thượng tác thành.Lâu Tử Nguyệt lại dám từ hôn ư?Chẳng phải mười năm qua, nàng chưa bao giờ từ bỏ ý định, hơn nữa còn tỏ vẻ nếu không gả vào Đông Cung thì sẽ không cam tâm sao? Sao giờ lại thành người muốn từ hôn nhất thế?Lông mày Bách Lý Long Dận dựng đứng, rõ ràng là hắn ta nên vui mới phải. Cật lực khiến nữ nhân kia phải chịu nhục nhã, báo thù cho ác mộng mười năm, ai ngờ cuối cùng lại bị phế vật như nàng từ hôn. Như vậy khác gì làm xấu mặt hắn ta, sao hắn ta có thể nhẫn nhịn được chứ.- Lâu Tử Nguyệt, ngươi lại dám...Nàng cười nhẹ, nhìn cữu cữu ruột nói không lên lời, Lâu Tử Nguyệt lựa lời hỏi ngược lại:- Thế nào? Đây chẳng phải là điều cữu cữu muốn sao?- Ngươi!Không biết là do bị chọc tức hay do không còn lời nào để nói mà sắc mặt Lâu Duy Nghị tái xanh, nửa ngày cũng không cất tiếng.Hoàng thượng nhìn chằm chằm Lâu Tử Nguyệt như có điều muốn nói.Sự thật đúng như lời nàng nói. Người chưa bao giờ nhìn thấy một Lâu Tử Nguyệt trưởng thành như này, chỉ nghe từ miệng người khác nói. Hôm nay tận mắt nhìn thấy, so với lời đồn đại quả thực khác biệt quá lớn. Từng chuyện từng chuyện, nhìn như có vẻ không liên quan đến nhau nhưng thực ra đều nằm trong dự tính của Lâu Tử Nguyệt. Một nữ tử hiếm thấy như vậy, chỉ là hơi xấu.Ông không hề so đo chuyện nàng từ hôn:- Ngươi đã nghĩ kĩ chưa? Ngươi thật sự không muốn ngôi vị Thái tử phi này ư?