Hồng Diệp lo lắng đến mức dậm chân, cắn môi.

- Hắn bị truyền tống đi. – Trong lòng Tử Nguyệt cũng không thoải mái, làm theo động tác của Thanh Đồng, sờ lên đầu nàng, tỉnh táo lên tiếng. – Xem ra, chúng ta cần phải đi hết mọi chỗ trong cỗ quật này mới có thể tìm được hắn.

Uyển Hồng Diệp ngây ngẩn nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc để hoảng loạn, nàng gật đầu, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ kiên cường:

- Ừ, ta biết.

Tử Nguyệt hơi nhíu mày, Uyển gia là gia thần của trường đấu thú, từ trước tới nay đều đã hơn bảy trăm năm rồi. Lam Cơ cũng không khẩn trương mà nàng đã lên tiếng lo lắng cho Thanh Đồng, dường như có vẻ dư thừa. Chỉ là khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Hồng Diệp thì nàng nhớ tới đến Mộng Điệp, không đành lòng.