Nhìn bốn cô con gái xinh như hoa như ngọc của mình giờ biến thành như vậy, trong lòng Lâu Duy Nghị liền nổi ý muốn giết người:- Yên tâm, cha sẽ cho các con một câu trả lời rõ ràng, nhưng tất cả phải chờ sau khi gặp mặt thánh thượng đã.Lâu Tử Nguyệt có danh Thái tử phi chính thức, sẽ không ai dám động vào nàng.Nghe vậy, cặp lông mày lá liễu của Đặng Thù hơi nhíu lại.Ban đêm, trong phòng gia chủ.Sau một trận mây mưa, nằm trên người Lâu Duy Nghị, ngón tay Đặng Thù nhẹ nhàng vẽ vòng tròn, ánh mắt quyết rũ:- Duy Nghị, từ hôn là chuyện chắc chắn rồi, nhưng... dù sao cũng sẽ ảnh hưởng đến thể diện của Hoàng gia, làm Thánh thượng tức giận, ít nhiều cũng sẽ bị trách phạt. Đến lúc đó chàng cũng nên cẩn thận một chút.Lâu Duy Nghị bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của Đặng Thù, trong mắt thoáng qua một tia lanh trí:- Không sao, vốn dĩ Hoàng gia cũng không muốn có hôn sự này, ta từ hôn cũng là đang giúp bọn họ.Đặng Thù đổi sang tư thế thoải mái hơn, xoa bóp bả vai cho Lâu Duy Nghị, nhẹ nhàng nói:- Sau khi từ hôn, ai sẽ là Thái tử phi, có lẽ chàng đã chọn được người thích hợp rồi.Không hổ là phu thê, Lâu Duy Nghị lập tức hiểu ý:- Ý của nàng là...- Phỉ Nhi cũng đã đến tuổi lấy chồng. Trong thư con bé nói lần luyện tập thử này đã đạt đến Huyễn linh sư cấp năm rồi.Đặng Thù mới nói được một nửa, Lâu Duy Nghị đã hiểu:- Ngày mai gặp Thánh thượng ta sẽ thăm dò ý của người.Ỷ Hồng Lâu.- Minh Âm, ta nghe quán chủ nói, ngươi nghĩ là ta sai?Thanh âm dịu dàng mềm mại vang lên, dáng vẻ xinh đẹp xuất chúng.Ngoài màn trướng bằng vải màu hoa hồng đỏ lộ ra một đôi chân thon dài trắng mịn, ngón chân ngọc tuyết khả ái sơn một lớp sơn. Mỹ nhân bên trong màn trướng khiến con người ta có những mơ mộng viển vông.Nàng ta nằm nghiêng, đầu gối lên tay trái, rút chiếc trâm cài tóc bằng vàng đang đong đưa xuống, làn tóc đen gọn gàng sau tai. Cách một lớp vải đỏ, lờ mờ có thể thấy mi tâm của nàng ta nhăn lại.- Minh Âm không dám.Cố Minh Âm quỳ bên mép ngay gần đầu giường, không dám ngẩng đầu.Không gian như ngừng trong chốc lát.Mãi đến khi mỹ nhân bên trong màn trướng cất lời thì Cố Minh Âm mới cảm thấy bản thân có thể hít thở trở lại.- Người có minh châu có được thiên hạ. Nếu như ả ta thực sự bị hủy hoại nhan sắc, vậy không hẳn là viên minh châu trong lời phán quyết... Haizz, phí công ta bảo ngươi đi tiếp cận cô ta, còn sai ngươi đi giết người. Xem ra là ta sai thật rồi.- Đa tạ Mị chủ nhân.Bức màn trướng màu hoa hồng đỏ từ từ mở ra, một thân hình diêm dúa lòe loẹt chậm rãi đi tới.Thời khắc đó, hô hấp của Cố Minh Âm trở nên rối loạn.Nàng ta mặc một chiếc áo lót mỏng màu hoa hồng đỏ. Trước ngực, sau lưng, cả trên mi tâm cũng đều xăm một đóa hồng liên, hoa như đang nở rộ. Nàng ta cúi người xuống, chiếc áo lót đỏ hở một nửa, nhẹ nhàng vuốt ve cằm Minh Âm, buộc hắn phải đối diện với nàng ta.- Ta đã nói rồi, ngươi hãy giống như bọn họ, gọi ta là Mị tỷ.- Mị chủ nhân có ơn cứu mạng Minh Âm. Minh Âm một ngày nhận chủ, cả đời nguyện làm nô bộc cho Mị chủ nhân.- Ngươi vẫn không có hứng thú với nữ nhân sao?Câu hỏi tuy rất tự nhiên, nhẹ nhàng, nhưng Minh Âm thấy trong đáy mắt nàng ta thoáng một tia thương hại.Minh Âm ngớ người.Nàng ta buông tay, thôi vậy, như thế cũng chẳng có gì không tốt. So với đám nam nhân xấu xa kia chẳng phải tốt hơn nhiều sao? Nàng ta cười kiều mị:- Ta không trách ngươi. Đứng lên đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.- Vâng.Cố Minh Âm đứng dậy, cung kính ở bên cạnh hầu hạ.Ánh nến hắt lên gương mặt tuyệt sắc của nàng ta, nữ nhân tà mị nhếch một bên lông mày, ôn nhu nói:- Ngày mai ngươi đến Khâm Thiên Giám một chuyến, để hắn ta báo với người ở trong cung, nhờ nàng ta diễn một vở kịch giúp chúng ta thăm dò một chút. Nói không chừng sẽ có kịch hay để xem đấy.- Người ở trong cung?Cố Minh Âm không hiểu, đến khi hiểu ra thì bỗng nhiên cau mày:- Ý người là nàng ta sao?- Không sai.- Nhưng nàng ta không phải người của chúng ta, liệu có giúp chúng ta không?Nữ nhân lười biếng mở mắt, nhìn hắn, nói:- Ngươi có nhan sắc như vậy, chỉ cần ngươi mở lời, chắc chắn nàng ta sẽ đồng ý.Cố Minh Âm ngẩn người, nhưng cũng không dám từ chối,- Vâng.- Ta đùa ngươi thôi, thật không hiểu vì sao lại có nhiều người thích ngươi như vậy.Nữ nhân cười xấu xa, vuốt ve mặt hắn:- Nhưng bởi vì ngươi khó hầu hạ như vậy nên ai cũng muốn cưng chiều, ngay cả ta cũng không ngoại lệ. Chỉ tiếc là...- Xin lỗi, tiểu nhân...- Không sao, ta đợi ngươi.Nàng ta hào phóng vỗ vai hắn:- Mau đi nghỉ ngơi đi.- Mị chủ nhân nghỉ ngơi, Minh Âm cáo từ.Hắn lập tức xoay người, dáng vẻ căng thẳng dần thoải mái trở lại.Bên ánh nến mờ tối, nữ nhân trầm tư suy nghĩ.Trong Vọng Thư Các vang lên tiếng thét chói tai của Lâu Tử Nguyệt.- Kiêu Dạ!- Ta đây.Kiêu Dạ biến thành hình người, lơ lửng trước giường, thân hình trong suốt của hắn giống hệt u linh.- Ta đau bụng mấy ngày nay rồi! Cứ tiếp tục thế này chắc ta chết mất.Vừa trở lại đã đóng cửa tu luyện. Năm ngày trôi qua, kiếm khí của kiếm Tinh Khuyết vẫn chạy lung tung trong cơ thể nàng, không thể khống chế được. Bây giờ nàng đang phải chịu đựng nỗi đau thống khổ khi nó phá hủy gân mạch, đau đến mức Lâu Tử Nguyệt muốn chửi thề.Kiêu Dạ lơ lửng trong không trung, cau mày:- Nguyên hải của chủ nhân là do kiếm khí làm nên. Nỗi đau bây giờ chỉ là tạm thời, qua ngày 15 kiếm khí sẽ ôn hòa hơn.- Ý ngươi là càng ngày sẽ càng đau sao? Thế nếu ban ngày ta phải ra ngoài thì làm thế nào?Người nào đó ngồi xếp bằng trên chiếc giường lớn của mình lau mồ hôi lạnh trên trán.- Ai bảo chủ nhân đánh nhau?Kiêu Dạ lạnh lùng hạ thông điệp cuối cùng:- Trước ngày 15 không được phép ra ngoài.- Nếu phải gặp Hoàng thượng thì sao?Cuối cùng Kiêu Dạ cũng mềm lòng trước sự cầu khẩn trong nước mắt của Lâu Tử Nguyệt, rốt cuộc đành mở lời vàng ngọc:- Chỉ cho phép một ngày.Buổi chiều ngày 12 tháng Tư.- Nguyệt tỷ tỷ, muội có chuyện muốn nói với tỷ, tỷ mau ra đây đi!Thanh âm nôn nóng của Lâu Mộng Điệp từ cửa viện vọng tới.Đúng lúc Tử Nguyệt điều chỉnh xong hô hấp, liền thu lại hơi thở, tiến đến trước cửa sổ. Phòng của nàng ở tầng ba, cách cửa viện khá xa, nên không nhìn thấy Lâu Mộng Điệp, liền hét to:- Chuyện gì vậy? Ta xuống...- Bịch!Kiếm Tinh Khuyết bỗng đập mạnh lên trán nàng.Tử Nguyệt không nói lên lời, Kiêu Dạ, ngươi dám đập ta lần nữa thử xem?- Ta không thể ra ngoài, muội đứng đó nói được không?Bên kia im lặng một lúc lâu mới mở lời:- Tỷ tỷ nhất định phải cẩn thận nhé! Muội, muội nghe nói bọn họ sẽ đối phó với tỷ đó.Đôi mắt phượng của Tử Nguyệt lạnh lùng:- Bọn họ là ai?- Mẹ không cho muội nói, nói tóm lại tỷ phải cẩn thận! Muội lén chạy đến đây nói với tỷ đó, muội đi đây!- Này!Đi thật rồi à?- Mộng Điệp, cảm ơn muội!Mộng Điệp là người duy nhất trong phủ đối tốt với nàng, thật không ngờ đó lại là một đứa bé.Còn về việc ai muốn đối phó với nàng, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, dù sao cũng chỉ có mấy người.Đêm đó, tại Thần Vương phủ.- Điều tra ra chưa?Đứng trên tầng thứ bảy của Trích Tinh Lầu, dựa lưng vào cột trụ, Bách Lý Hạo Thần mặc bộ cẩm bào thêu hoa xanh, nhẹ giọng hỏi.Ám vệ xuất hiện từ trong không trung, quỳ một chân trên đất, tựa như hòa vào một thể với màn đêm. Nếu như không cất lời e là sẽ bị coi như không khí.Chỉ thấy hai tay hắn dâng lên một chiếc khăn, giọng nói lạnh lùng:- Bẩm chủ nhân, đúng như chủ nhân phán đoán, trong cung đúng là có hoa văn tương tự.Bách Lý Hạo Thần nhận lấy chiếc khăn, từ trong khăn sờ thấy một chiếc gương đồng. Hoa văn phía trên giống hệt với hoa văn trong trí nhớ của hắn. Nhớ tới lời ban nãy của ám vệ, hắn nhíu mày:- Tương tự?Ám vệ ngẩn ra, nói:- Đúng vậy, mặc dù hoa văn giống nhau, nhưng ánh sáng phát ra lại không giống.- Là như thế nào?Hắn không nhìn thấy ánh sáng, trực tiếp hỏi.