“Vù!” Kiếm Tinh Khuyết bị buộc ra khỏi vỏ, Tử Nguyệt kinh hãi, lập tức lui về phía sau mười bước.

- Hắn mất trí nhớ rồi, ngươi không hỏi được hắn gì đâu.

- Mất trí nhớ? Không, không thể! Điều này sao có thể...

Chu Ảnh cực kỳ khiếp sợ. Hắn lắc đầu, giống như là sự tức giận đã tích tụ mấy vạn năm phát tiết ra ngoài. Bọt nước bên bờ sông cuộn tung dữ dội.

- Những điều đã qua, hắn không thể nào quên, hắn còn có sứ mạng phải hoàn thành! Làm sao hắn có thể quên chứ?