Giọng nói không hề gợn sóng trước sau như một của Tư Tịch chậm rãi vang lên:

- Ta chỉ phụ trách mang đầu người đến, chuyện còn lại không liên quan đến ta.

Dứt lời, kẻ áo đen bên cạnh hắn liếc mắt nhìn hắn, giây tiếp theo họ cùng bay vút đi.

- Lâu Duy Nghị! Rốt cuộc con lo việc nhà thế nào vậy?

Lâu Trạch Thiên rít gào, sức ép đè xuống giống như ngọn núi lớn, lập tức mọi người câm như hến, không dám nhúc nhích.