Tử Nguyệt nghi ngờ: - An Vương chưa giải thích cho ngươi sao?- Hắn nói thời gian đó ta thích nàng phát điên, theo đuổi nàng, còn theo tới tận Lâu phủ. Ta không tin, nhưng tất cả mọi người đều nói như vậy. Bây giờ ta gặp chính chủ đây nên muốn đến tìm hiểu sự thật.Tử Nguyệt khép hờ hai mắt, lạnh lùng nói: - Sự thật? Sự thật là ngươi mất trí nhớ. Đoạn ký ức mất đi đó không có giá trị. Tốt nhất ngươi nên quên nó đi. Nhưng vẫn phải cảm ơn ngươi. Ngươi hỏi xong rồi thì có thể đi được rồi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương